ẢNH NGHỆ THUẬT
Trở lại Paris vào ngày cuối hè, thời tiết chuẩn bịsang thu với cơn lạnh nhè nhẹ vào những buổi chiềuthu, dưới bầu trời ảm đạm. Những chiếc lá xanhchuyển màu xanh tươi mát để ngã từ từ sang màu láuá như con người bắt đầu giã từ tuổi thanh xuân đểbước vào ngưỡng cửa của tuổi hoàng hôn.
Lần này tôi lại có dịp trở lại quê hương, tuy rằngtuổi thanh xuân đã đi qua nhưng những kỷ niệm củangày nào xa xưa giúp cho tôi, đôi lúc có cảm giácnhư muốn đi nguợc dòng thời gian để tìm lại tuổi trẻmà cơn sóng thời gian như đã nuốt trôi vào lòng đạidương. Tuổi trẻ đã bỏ ta đi, nhưng tâm hồn ta đôi khi vẫn như còn núm níu một chút gì đó ngang qua kỷniệm.
Thời gian trôi đi, hình ảnh ghi trên trang giấymàu như giúp ta có cảm giác dường như thời gian côđọng lại ? Tài nghệ của người nhiếp ảnh, biết chọnnhững góc, bối cảnh chung quanh để cho ta đôi khi quên đi tuổi của người trong ảnh. Kỷ thuật nhiếp ảnhdường như có một sức mạnh vô hình, đẩy lùi được sựtàn phá của thời gian, có lẽ nhờ thế mà ta tìm được« một thoáng hương xưa » với hình ảnh chiếc áo dàibay trong gió của lứa tuổi học trò, của một thời xaxưa nào đó.
Trở lại Paris với nhịp sống thường nhật, vớinhững bước đi vội vã của những người sống nơi kinhđô ánh sáng. Trở lại Paris với những thói quen saunhiều năm tháng nơi dất khách, tôi có cảm giác nhưđể lại sau lưng mình một khung trời kỷ niệm với bao vui buồn lẫn lộn, bỏ lại sau lưng những ngày nắngấm của Sài Gòn với những dòng xe như mắc cưởi mànụ cười không thiếu trên môi ! Nhờ vậy mà mìnhthấy được sự khéo léo, uyển chuyển của những ngườilái xe, thấy được sự kiên nhẫn của người dân ViệtNam luôn luôn thích nghi được trong mọi hoàn cảnh, trong mọi tình huống !
Tôi đến phi trường Roissy khi trời vừa rựng sángsau hơn mười ba giờ đồng hồ trên máy bay. Cho dùchuyến bay có gặp phải vài chao động nhưng nhờ tàilái của những người phi công mà máy bay đáp đếnnơi an toàn và đúng giờ. Hành lý lấy ra nhanh, khôngthiếu và không bị hư hao cũng như không bị khámxét lại có được gia đình đón về. Phải nói rằng saumỗi chuyến đi xa, được trở về đến nơi mình đã sốngmột cách bình yên là điều may mắn vô cùng !
Trở lại Paris vào lúc trời rựng sáng của ngàychúa nhật thì ngày hôm sau tôi lấy xe lửa cuối cùngtrong ngày, đến nhà ga Châteauroux, cách nhà 60 câysố, vào lúc trời đã lên đèn. Vợ chồng gặp nhau mừngrỡ sau hơn môt tháng dài xa cách. Niềm vui được gặplại được diễn ra một cách êm đềm, không còn sự sôiđộng của thời son trẻ hay của những ngày đầu quennhau ? Nhớ lại những hình ảnh đẹp do Linh, ngườicháu và cũng là người nhiếp ảnh « nghiệp dư » ghi lạicho tôi trong chuyến đi vừa qua, tôi tự mỉm cườitrong niềm vui nhỏ, nhờ những tấm ảnh đó giúp tôicó dịp để tìm lại một hình ảnh cô học sinh trong chiếcáo dài màu tím của ngày xa xưa ấy. Hình ảnh là ảotưởng tuy nhiên đôi lúc ta cũng cần có những ảotưởng đó để đi vào cuộc sống thực tế có những điềumà ta không thể đi ngược dòng thời gian.
Paris 10.09.2010
Diễm Đào