LES REGARDS DE MA MERE
Ses regards semblent égarés
J’y pensais
Son sourire légèrement
Qui s’ouvre en me regardant.
Lentement, Elle me dit tout bas :
« Je t’aime mon enfant
Tu ne m’abandonne pas ? »
« Bien sûr, mère, je t’aime, moi aussi. »
« Pourquoi tu me quittes ?
Ne me laisse seule ! »
Je ne sais pas quoi dire.
Pour que je la quitte ?
Aussi vite.
J’ai une autre vie,
Dans un pays lointain.
Qui nous nous sépare ?
Le destin ?
Pourquoi j’ai choisi cette vie ?
Je cherche en vain
Une réponse pour la rassurer.
« Je viendrai plus tard. »
Une promesse pour la calmer
Elle sourit en parlant.
« Je te comprends, mon enfant !
Je suis bien ici. »
Elle me dit
« Tu pars tranquillement.
Je t’aimerai malgré tout »
Ce sont ses derniers mots,
Qu’ils ont marqués en moi !
Ce sont ses derniers regards,
Qui me suivront,
Qui me font pleurer.
Chaque fois que je pense à cette mère,
Courageuse,
Généreuse.
Sans plaintes,
Ni pleurs.
Un gros cœur qu’elle a.
Un cœur qui chante,
Des chansons d’Amour,
Par le manque de sentiments.
Sa vie coulant lentement,
Comme le Temps.
Chaque fois que je pense
A cette femme,
Qui est une mère,
Aussi elle est ma Mère,
Malgré ces distances
Temporelles,
Eternelles.
Géographiques,
Mélancolique,
« Mère !
Je te demande seulement
Le mot « Pardon »
De te laisser,
De ne pas te cajoler. »
Enfin, je suis aussi coupable
De cette disparition.
« Mère, entends-tu ?
Pardonne-moi ! »
Dans un rêve,
Je vois Mère,
En souriant, elle me dit :
« La séparation,
La disparition,
C’est la vie !
Je ne meurs pas.
Maintenant,
Enfin je revis,
Dans l’éternité.
Ne pleure plus, ma fille,
La mort, ce n’est pas la fin,
Mais c’est une continuité,
Dans un autre monde,
Plein de joie, de bonté.
J’y suis heureuse.
Ce n’est pas ta faute,
Ni à personne d’autre.
C’est la vie »
ThuyTien Duflot
Paris 29.9.2014
Ánh mắt của Mẹ
Sao tôi vẫn cứ nhớ,
Ánh mắt mẹ xa xôi,
Miệng hé mở nhẹ nhàng.
Mỉm cười mẹ chẫm rãi,
Khe khẻ môi thì thầm :
« Mẹ thương con, con yêu
Đừng bỏ mẹ nghe con?”
“Mẹ ơi, mẹ cũng biết
Con thương mẹ vô cùng"
“Thế thi tai sao con
Lại bỏ mẹ một mình?”
Làm sao con giải thích
Con phải xa mẹ yêu
Định mệnh đã đẩy đưa
Phương trời xa, còn sống
Lời nào nơi vô vọng
Đề trấn an mẹ hiền
Lời hứa con trở về
Hãy yên lòng nghe mẹ
Mẹ mỉm cười khẻ bảo:
“Mẹ hiểu con, con yêu!
Ở đây cuộc sống mẹ
Cũng đầy đủ an vui
Con an lòng ra đi.
Dù muôn trùng xa cách
Mẹ thương con, con yêu!”
Lời cuối cùng của mẹ,
Khắc sâu vào trong tim
Ánh mặt mẹ nhin tôi
Làm sao tôi quên được
Lệ cứ mãi tràn rơi
Mỗi khi tôi nhớ lại
Người mẹ hiền can trường!
Lòng bao la tình thương!
Trái tim như bể cả,
Êm đềm bài tình ca.
Mẹ không hề khóc than
Hay oan hồn số kiếp,
Cuộc đời mẹ trôi di,
Âm thầm cùng năm tháng
Mỗi khi tôi nhớ lại;
Người mẹ này, mẹ tôi.
Dù muôn trùng cách trở;
Dù khoảnh khắc xa nhau;
Hay muôn đời chia cắt;
Nỗi buồn lại dâng cao!
Biết khi nào nguôi ngoai.
Mẹ ơi, mẹ của con!
Con chỉ cầu xin mẹ!
Tha thứ con mẹ ơi!
Đã xa rời bỏ mẹ,
Không chăm sóc sớm hôm
Con là kẻ có tội;
Để cái chết cướp đi,
Người mẹ hiền yêu dấu;
Mẹ có thấu lòng con?
Tha thứ con, mẹ nhé!
Mẹ về trong giấc mơ
Tươi cười mẹ khẻ bảo:
“Tan hợp là thường đời
Mẹ nào đâu có chết
Me sống cỏi vĩnh hằng
Đừng khóc nữa con yêu
Chết nào đâu chấm dứt
Cuộc sống vẫn trường tồn
Bên kia bờ dương gian
Nơi cõi miền an lạc,
Me hưởng cuộc đời lành
Nào đâu lỗi tại con
Hay một ai đâu khác
Đời là thế con ơi!”
Diễm Đào đặt tặng người mẹ của mình năm 2014 lúc Bà Nguyễn Thị Sương qua đời.
Lệ Dung phỏng dịch
dựa theo bàoi thơ “Un regard “
Paris 2.10.2014