Buổi họp mặt ngày Tết
- Chào chị Liên.
- A, chào Anne, em khỏe không?
- Dạ khỏe. Anne vừa trả lời vừa cười vì bị “vướng” chữkhỏe với dấu “hỏi “và âm “kh”.
Chỉ nói được vài câu xã giao, rồi Ann lại bắt đầu nói tiếng Pháp vì gặp phải trở ngại trong phát âm.
Liên và Anne gặp nhau và quen nhau sau hai năm học ở trường INALCO; trụ sở chánh của trường tọa lạc ở đường Lille.
INALCO là chữ tắt của L’Institut National des Langues et Civilisations Orientales. Trước kia INALCO mang tên Langues O (Langues Orientales),tiếp nối của l’école des Jeunes de Langues do ông Colbert thành lập. INALCO giảng dạy cả thảy 90 tiếng nói khác nhau mà diện tích của trụ sở chánh không đủ nên riêng phần Ban tiếng Việt, tiếng Trung Hoa, tiếng Nhật, phải thuê một phần của tầng thứnhất của trường Đại học Dauphine.
Anne là là người Việt Nam nhưng vì sanh đẻ và lớn lên tại Pháp, nên dù hình dáng, mặt mũi là người Việt nhưng cách nói cũng như sự suy nghĩ cũng như ngưòi Pháp thôi. Ở đây số sinh viên theo học tiếng Việt cũng khá nhiều. Mỗi người mỗi hoàn cảnh và mỗi lýdo khác nhau. Tuổi gồm nhiều lứa tuổi khác nhau nhưng bên cạnh sự khác biệt đó, chúng tôi có một mục đích chung là tìm hiểu về ngôn ngữ và văn minh của tiếng nói mà mình muốn theo đuổi.
Anne khoảng độ ngoài ba mươi, người kín đáo, rất ít lời, nhưng khi quen rồi thì Anne có nụ cười toả ra một sự chân thật, đặc biêt có tiếng cười thật hồn nhiên và trong trẻo! Ăn mặc giản dị, quần Jean bạc màu, aó pull khá rộng và màu rất sậm màu.
Liên và Anne đứng trước bảng thông báo dán trước thư viện. Thói thường, các sinh viên trước khi vào lớp thường hay xem bảng thông báo để xem có Giáo sư nào vắng mặt hay đổi giờ học không dù điều này rất ít xảy ra. Gần như thông lệ trước khi bước vào thưviện ai cũng tạt qua để nhìn vào bảng thông báo.
- Chị Liên ơi ! Thầy Moulin có nhắn tin về buổi họp mặt ngày Tết sắp đến nè.
- Ô vậy hả ? Chỉ còn có một tuần nữa là Tết đến nơi rồi.
- Tết của mình là ngày mấy vậy ?
- Năm nay nhằm ngày mùng bảy tháng hai. Buổi họp mặt vào giờ học của Thầy đó. Như vậy là ngày thứtư, mùng sáu.
- Chắc cũng như mọi năm thôi. Mổi người đem phần vào đóng góp.
- Chào Bác Liên.
Liên quay lại, thấy Philippe với mái tóc dài chấm ngang vai, cúi đầu chào Liên. Dù là người Pháp nhưng đã học tiếng Việt thì các em cũng biết cách xưng hô theo phong cách của người Việt, tùy theo tuổi tác mà xưng hô với nhau. Liên « cao tuổi » hơn đa số những sinh viên khác nên thường được gọi là« bác » hay « cô ». Và những em cũng học được phong cách lễ phép của người Việt.
- Sao Philippe vắng mặt lâu quá vậy ?
- Dạ vì cháu bận học ở Sorbonne.
Phìlippe đang chuẩn bị làm Luận án Tiến sĩ về đạo Cao đài. Học tiếng Việt để phụ giúp cho việc đi tìm kiếm sưu tầm của mình.
Anne đang hành nghề Bác sĩ nhi khoa, và có một người yêu cùng ngành nghề nhưng lại là người Việtnên có động cơ để « trở về cội nguồn ».
- Philippe có biết là sắp Tết Việt nam không ?
- Dạ biết chứ. Và cũng biết là mình sẽ có buổi họp mặt cuối năm như mấy năm trước.
- Ồ, Philippe nói tiếng Việt giỏi quá !
- Dạ vì cháu có đi thực địa bên Việt nam gần ba tháng, nếu không nói được thì nguy lắm.
- Chị Liên ơi. Năm nay mình tổ chức Tết ở phòng P.114.
- Bác Liên và chị Anne có đi uống cà phê không ? Xuống dưới cafétaria để mình gặp các bạn mà bàn qua về các món ăn, cháu có thấy mấy anh chị ở lớp Thầy Moulin ngồi ở duới đó rồi.
Thế là chúng tôi đi xuống quán cà phê. Đến nơi đãthấy các bạn cùng lớp đứng khá đông. Sau lời chào hỏi, chúng tôi đứng quây quần bàn tán xôn xao, Cuối cùng chúng tôi quyết định để biết xem ai mang gì đểđừng trùng với nhau : kẻ thì mang bánh Chưng,người thì mang Mứt, trái cây, nước uống.
Phần phân công đã xong, mọi người chia tay nhau vào vào thư viện để ôn bài.
Ngày Tết đến, hôm đó Ban tiếng Việt chúng tôi xôn xao, lăng xăng : có vài người mặc áo dài Việt Nam hoặc áo may kiểu Á châu với nút thắt. cho có vẻ phần nào long trọng của ngày Tết.
Phòng P.114, bình thường là phòng học với bàn ghế. Với sự họp tác của nhóm, phút chốc căn phòng đãđược sắp xếp trang trí một các nhanh chóng nhưng cũng mang một chút « hương Xuân ». Các em thanh niên, chia nhau kéo bàn ghế ra chính giữa phòng, nhiều bàn ghép lại thành bàn dài, trên bàn có trãi khăn giấy có điểm hoa vàng tựa như hoa mai. Trên bàn lại có cả nhánh hoa màu hồng, tiêu biểu cho hoaĐào. Mỗi người lần lượt vào và để phần của mình của mình lên bàn. Phút chốc, nào là bánh chưng,bánh tét, mứt hột sen với màu vàng, mứt bí với màu trắng tươi, lại có cả hột dứa đo đỏ, chưa kể mứt gừng với vị cay cay, hồng khô, mứt cà tươm mật, được cẩn thận gói trong giấy bóng kiến màu trắng. Một góc bàn, nào là nước cam, coca, không biết bạn nào cẩn thận mang theo cả bình trà, có lễ để « nhâm nhi » với mứt gừng cay. Chưa kể chồng ly giấy, và khăn giấy.
Thầy Moulin xuất hiện ở cửa với cặp râu mép tỉa rất khéo và nụ cười lúc nào cũng nở trên môi. Thầy gật đâu chào các sinh viên :
- Các bạn chu đáo quá ! Năm nay chúng ta ăn Tết lớn hơn năm ngoái. Điều nầy nói lên tinh thần đoàn kết và óc tổ chức của các bạn. Rất cám ơn, rất cám ơn. Ởđây người Việt mình sống riêng rẻ nên Tết của mình dần dần như chìm vào quên lãng. Nhưng thôi chúng ta có được ngày hôm nay được như thế này là quá tốt rồi.
Đảo mắt một vòng, Thầy mỉm cười khi thấy có cảquả dưa hấu với vỏ màu xanh, bánh chưng gói bằng lá dông, bánh Tét gói bằng lá chuối, lại có cả dưa món. Ban tổ chức cũng không quên những đôi đũa tre.
Cha Thầy người Pháp, Mẹ Thầy người Việt, Thầy phụ trách môn Văn minh Việt Nam. Mỗi năm Thầy vẫn cố gắng duy trì buổi họp mặt thân mật với những sinh viên của lớp. Thầy giảng về những phong tục tập quán của người Việt Nam với một sự say mê và với một tình yêu quê hương một cách nồng nàn.
Thầy mở cặp ra lấy một gói nem chua cũng là đóng góp phần với chúng tôi.
- Các bạn nào không biết ăn món này thì tôi xin cám ơn.
- Học môn của Thầy rồi thì món nào của việt nam cũng là ngon cả. Thi lí lắc chen vào.
- Thôi đừng xạo. Hôm trước Thi bảo ăn thịt sống thấy ghê quá !
Thi lấy cùi chỏ thúc vào người Léon :
- Ai nói hồi nào.
Thầy đưa tay lên, và ra hiệu cho các bạn chú ý :
- Bữa họp mặt của chúng ta chỉ có tính cách nội bộ thôi và chúng ta cũng nên tổ chức trong vòng trật tự vàkhông làm ồn vì các bạn lớp bên cạnh cũng đang cógiờ học. Bây giờ trước khi bắt đầu vào tiệc, bạn nào có thể giới thiệu qua về « Sự tích bánh chưng » và« Sự tích quả dưa hấu »
- Thôi Thầy ơi. tết rồi mà Thầy còn ôn bài. Francine phản đối.
- Một đề tài thôi Thầy. Nếu không thì không kịp giờ đểăn hết thức ăn. Hai giờ nữa là tụi em còn môn Văn phạm nữa Thầy.
- Thôi được rồi nhưng ít ra « Sự tích Bánh chưng » thìchắc là ai cũng biết ?
- Thưa Thầy em xin phép đảm trách phần này. Jean Louis phát biểu.
Jean Louis, một thanh niên ngoài hai mươi, tuy làngười Pháp một trăm phần trăm nhưng bạn rất ưa thích tìm hiểu về các điển tích cũng như huyền thoại Việt Nam.
- Thôi được rồi. Jean Louis bắt đầu đi.
- Ê tóm gọn nhen vì chúng tôi đói bụng lắm rồi.
«Vua Hùng Vương có hai mươi ngưòi con. Muốn truyền ngôi lại cho con, muốn tìm người xứng đáng, vua không biết chọn ai. Môt vị Thần hiện lên bày cách cho Vua. Vua triệu tập các con lại và phán rằng Vua sẽ truyền ngôi lại cho người con nào tìm được món ăn nào ngon và lạ nhất.
Người con thứ mười sáu, mồ côi mẹ lại nghèo không đủ phương tiện để đi xa như các anh để tìm của ngon vật lạ dâng cho Vua cha, ngồi buồn than thở cho sốphận không may của mình.
Một hôm, trong giấc ngủ Hoàng Tử thấy một vị thần báo mộng và chỉ cho cách thức gói « Bánh chưng » với những vật dụng đơn giản là gạo nếp, đâu xanh nấu chín tán nhuyễn để làm nhân cùng với thịt mỡướp gia vị hành tỏi cho thơm, giữa hai lớp nếp bao bọc phần nhân và gói lại bằng lá dông, gói lại theo hình vuông tượng trưng cho đất. Sau đó nấu một ngày. Tiếp theo, nếp nâu chín giả ra nắn theo hình tròn để cám ơn Trời. Vị Thần biến mất, Hoàng tửnghe theo lời chỉ dẫn và đúng ngày hẹn mang thành quả của mình lên cống hiến cho Vua cha.
Món quà thật đơn sơ nằm bên cạnh những món quàthật là cầu kỳ, với những « kỳ hoa dị thảo, được trình bày trên những mâm son. Những con cá được tìm kiếm từ những vùng biển xa xôi được ướp với những gia vị hiếm có. Vua cha nếm tất cả các món, rồi phán :
- Tặng phẩm của người con thứ mười sáu là kết tụcủa những sản phẩm trong nước mà toàn dân đều cóthể thực hiện được, còn những « món ngon vật lạ » chỉ dành riêng cho một số ít người có đủ phương tiện. Hơn nữa bánh nầy tuy đơn sơ nhưng chứa đựng ýnghĩa, tượng trưng cho Trời và Đất. Vua quyết định truyền ngôi lại cho người con thứ mười sáu và bánh hình tròn từ đó được mang tên là « bánh dầy », bánh có hình vuông là « bánh chưng ». Hai loại bánh này được dân chúng thực hiện vào những ngày đầu năm, và cũng là biểu hiện cho sự biết ơn đất đã nuôi sống con người. »
Jean Louis vừa dứt lời, các bạn vỗ tay khen ngợi vàThầy mỉm cười thú vị.
- Cám ơn anh Louis. Thôi chúng ta bắt đầu vào tiệc, vàtôi xin chúc các bạn một năm mới được « vạn sự nhưý ». Nào chúng ta cùng nâng ly đón mừng ngàyXuân tuy xa quê hương nhưng ngày Tết dù không được tổ chức rầm rộ như trong nước hay ở những nước mà người dân Việt sống thành « cộng đồng ». Tuy nhiên tôi mong rằng các bạn dù thời gian có trôi qua, dù ở nơi nào, trong tình huống nào, chúng ta cũng nên cố gắng duy trì ngày Tết của ta, với tinh thần bảo tồn « Bản sắc dân tộc ».
Diem Đào
Paris 2008
- Chào chị Liên.
- A, chào Anne, em khỏe không?
- Dạ khỏe. Anne vừa trả lời vừa cười vì bị “vướng” chữkhỏe với dấu “hỏi “và âm “kh”.
Chỉ nói được vài câu xã giao, rồi Ann lại bắt đầu nói tiếng Pháp vì gặp phải trở ngại trong phát âm.
Liên và Anne gặp nhau và quen nhau sau hai năm học ở trường INALCO; trụ sở chánh của trường tọa lạc ở đường Lille.
INALCO là chữ tắt của L’Institut National des Langues et Civilisations Orientales. Trước kia INALCO mang tên Langues O (Langues Orientales),tiếp nối của l’école des Jeunes de Langues do ông Colbert thành lập. INALCO giảng dạy cả thảy 90 tiếng nói khác nhau mà diện tích của trụ sở chánh không đủ nên riêng phần Ban tiếng Việt, tiếng Trung Hoa, tiếng Nhật, phải thuê một phần của tầng thứnhất của trường Đại học Dauphine.
Anne là là người Việt Nam nhưng vì sanh đẻ và lớn lên tại Pháp, nên dù hình dáng, mặt mũi là người Việt nhưng cách nói cũng như sự suy nghĩ cũng như ngưòi Pháp thôi. Ở đây số sinh viên theo học tiếng Việt cũng khá nhiều. Mỗi người mỗi hoàn cảnh và mỗi lýdo khác nhau. Tuổi gồm nhiều lứa tuổi khác nhau nhưng bên cạnh sự khác biệt đó, chúng tôi có một mục đích chung là tìm hiểu về ngôn ngữ và văn minh của tiếng nói mà mình muốn theo đuổi.
Anne khoảng độ ngoài ba mươi, người kín đáo, rất ít lời, nhưng khi quen rồi thì Anne có nụ cười toả ra một sự chân thật, đặc biêt có tiếng cười thật hồn nhiên và trong trẻo! Ăn mặc giản dị, quần Jean bạc màu, aó pull khá rộng và màu rất sậm màu.
Liên và Anne đứng trước bảng thông báo dán trước thư viện. Thói thường, các sinh viên trước khi vào lớp thường hay xem bảng thông báo để xem có Giáo sư nào vắng mặt hay đổi giờ học không dù điều này rất ít xảy ra. Gần như thông lệ trước khi bước vào thưviện ai cũng tạt qua để nhìn vào bảng thông báo.
- Chị Liên ơi ! Thầy Moulin có nhắn tin về buổi họp mặt ngày Tết sắp đến nè.
- Ô vậy hả ? Chỉ còn có một tuần nữa là Tết đến nơi rồi.
- Tết của mình là ngày mấy vậy ?
- Năm nay nhằm ngày mùng bảy tháng hai. Buổi họp mặt vào giờ học của Thầy đó. Như vậy là ngày thứtư, mùng sáu.
- Chắc cũng như mọi năm thôi. Mổi người đem phần vào đóng góp.
- Chào Bác Liên.
Liên quay lại, thấy Philippe với mái tóc dài chấm ngang vai, cúi đầu chào Liên. Dù là người Pháp nhưng đã học tiếng Việt thì các em cũng biết cách xưng hô theo phong cách của người Việt, tùy theo tuổi tác mà xưng hô với nhau. Liên « cao tuổi » hơn đa số những sinh viên khác nên thường được gọi là« bác » hay « cô ». Và những em cũng học được phong cách lễ phép của người Việt.
- Sao Philippe vắng mặt lâu quá vậy ?
- Dạ vì cháu bận học ở Sorbonne.
Phìlippe đang chuẩn bị làm Luận án Tiến sĩ về đạo Cao đài. Học tiếng Việt để phụ giúp cho việc đi tìm kiếm sưu tầm của mình.
Anne đang hành nghề Bác sĩ nhi khoa, và có một người yêu cùng ngành nghề nhưng lại là người Việtnên có động cơ để « trở về cội nguồn ».
- Philippe có biết là sắp Tết Việt nam không ?
- Dạ biết chứ. Và cũng biết là mình sẽ có buổi họp mặt cuối năm như mấy năm trước.
- Ồ, Philippe nói tiếng Việt giỏi quá !
- Dạ vì cháu có đi thực địa bên Việt nam gần ba tháng, nếu không nói được thì nguy lắm.
- Chị Liên ơi. Năm nay mình tổ chức Tết ở phòng P.114.
- Bác Liên và chị Anne có đi uống cà phê không ? Xuống dưới cafétaria để mình gặp các bạn mà bàn qua về các món ăn, cháu có thấy mấy anh chị ở lớp Thầy Moulin ngồi ở duới đó rồi.
Thế là chúng tôi đi xuống quán cà phê. Đến nơi đãthấy các bạn cùng lớp đứng khá đông. Sau lời chào hỏi, chúng tôi đứng quây quần bàn tán xôn xao, Cuối cùng chúng tôi quyết định để biết xem ai mang gì đểđừng trùng với nhau : kẻ thì mang bánh Chưng,người thì mang Mứt, trái cây, nước uống.
Phần phân công đã xong, mọi người chia tay nhau vào vào thư viện để ôn bài.
Ngày Tết đến, hôm đó Ban tiếng Việt chúng tôi xôn xao, lăng xăng : có vài người mặc áo dài Việt Nam hoặc áo may kiểu Á châu với nút thắt. cho có vẻ phần nào long trọng của ngày Tết.
Phòng P.114, bình thường là phòng học với bàn ghế. Với sự họp tác của nhóm, phút chốc căn phòng đãđược sắp xếp trang trí một các nhanh chóng nhưng cũng mang một chút « hương Xuân ». Các em thanh niên, chia nhau kéo bàn ghế ra chính giữa phòng, nhiều bàn ghép lại thành bàn dài, trên bàn có trãi khăn giấy có điểm hoa vàng tựa như hoa mai. Trên bàn lại có cả nhánh hoa màu hồng, tiêu biểu cho hoaĐào. Mỗi người lần lượt vào và để phần của mình của mình lên bàn. Phút chốc, nào là bánh chưng,bánh tét, mứt hột sen với màu vàng, mứt bí với màu trắng tươi, lại có cả hột dứa đo đỏ, chưa kể mứt gừng với vị cay cay, hồng khô, mứt cà tươm mật, được cẩn thận gói trong giấy bóng kiến màu trắng. Một góc bàn, nào là nước cam, coca, không biết bạn nào cẩn thận mang theo cả bình trà, có lễ để « nhâm nhi » với mứt gừng cay. Chưa kể chồng ly giấy, và khăn giấy.
Thầy Moulin xuất hiện ở cửa với cặp râu mép tỉa rất khéo và nụ cười lúc nào cũng nở trên môi. Thầy gật đâu chào các sinh viên :
- Các bạn chu đáo quá ! Năm nay chúng ta ăn Tết lớn hơn năm ngoái. Điều nầy nói lên tinh thần đoàn kết và óc tổ chức của các bạn. Rất cám ơn, rất cám ơn. Ởđây người Việt mình sống riêng rẻ nên Tết của mình dần dần như chìm vào quên lãng. Nhưng thôi chúng ta có được ngày hôm nay được như thế này là quá tốt rồi.
Đảo mắt một vòng, Thầy mỉm cười khi thấy có cảquả dưa hấu với vỏ màu xanh, bánh chưng gói bằng lá dông, bánh Tét gói bằng lá chuối, lại có cả dưa món. Ban tổ chức cũng không quên những đôi đũa tre.
Cha Thầy người Pháp, Mẹ Thầy người Việt, Thầy phụ trách môn Văn minh Việt Nam. Mỗi năm Thầy vẫn cố gắng duy trì buổi họp mặt thân mật với những sinh viên của lớp. Thầy giảng về những phong tục tập quán của người Việt Nam với một sự say mê và với một tình yêu quê hương một cách nồng nàn.
Thầy mở cặp ra lấy một gói nem chua cũng là đóng góp phần với chúng tôi.
- Các bạn nào không biết ăn món này thì tôi xin cám ơn.
- Học môn của Thầy rồi thì món nào của việt nam cũng là ngon cả. Thi lí lắc chen vào.
- Thôi đừng xạo. Hôm trước Thi bảo ăn thịt sống thấy ghê quá !
Thi lấy cùi chỏ thúc vào người Léon :
- Ai nói hồi nào.
Thầy đưa tay lên, và ra hiệu cho các bạn chú ý :
- Bữa họp mặt của chúng ta chỉ có tính cách nội bộ thôi và chúng ta cũng nên tổ chức trong vòng trật tự vàkhông làm ồn vì các bạn lớp bên cạnh cũng đang cógiờ học. Bây giờ trước khi bắt đầu vào tiệc, bạn nào có thể giới thiệu qua về « Sự tích bánh chưng » và« Sự tích quả dưa hấu »
- Thôi Thầy ơi. tết rồi mà Thầy còn ôn bài. Francine phản đối.
- Một đề tài thôi Thầy. Nếu không thì không kịp giờ đểăn hết thức ăn. Hai giờ nữa là tụi em còn môn Văn phạm nữa Thầy.
- Thôi được rồi nhưng ít ra « Sự tích Bánh chưng » thìchắc là ai cũng biết ?
- Thưa Thầy em xin phép đảm trách phần này. Jean Louis phát biểu.
Jean Louis, một thanh niên ngoài hai mươi, tuy làngười Pháp một trăm phần trăm nhưng bạn rất ưa thích tìm hiểu về các điển tích cũng như huyền thoại Việt Nam.
- Thôi được rồi. Jean Louis bắt đầu đi.
- Ê tóm gọn nhen vì chúng tôi đói bụng lắm rồi.
«Vua Hùng Vương có hai mươi ngưòi con. Muốn truyền ngôi lại cho con, muốn tìm người xứng đáng, vua không biết chọn ai. Môt vị Thần hiện lên bày cách cho Vua. Vua triệu tập các con lại và phán rằng Vua sẽ truyền ngôi lại cho người con nào tìm được món ăn nào ngon và lạ nhất.
Người con thứ mười sáu, mồ côi mẹ lại nghèo không đủ phương tiện để đi xa như các anh để tìm của ngon vật lạ dâng cho Vua cha, ngồi buồn than thở cho sốphận không may của mình.
Một hôm, trong giấc ngủ Hoàng Tử thấy một vị thần báo mộng và chỉ cho cách thức gói « Bánh chưng » với những vật dụng đơn giản là gạo nếp, đâu xanh nấu chín tán nhuyễn để làm nhân cùng với thịt mỡướp gia vị hành tỏi cho thơm, giữa hai lớp nếp bao bọc phần nhân và gói lại bằng lá dông, gói lại theo hình vuông tượng trưng cho đất. Sau đó nấu một ngày. Tiếp theo, nếp nâu chín giả ra nắn theo hình tròn để cám ơn Trời. Vị Thần biến mất, Hoàng tửnghe theo lời chỉ dẫn và đúng ngày hẹn mang thành quả của mình lên cống hiến cho Vua cha.
Món quà thật đơn sơ nằm bên cạnh những món quàthật là cầu kỳ, với những « kỳ hoa dị thảo, được trình bày trên những mâm son. Những con cá được tìm kiếm từ những vùng biển xa xôi được ướp với những gia vị hiếm có. Vua cha nếm tất cả các món, rồi phán :
- Tặng phẩm của người con thứ mười sáu là kết tụcủa những sản phẩm trong nước mà toàn dân đều cóthể thực hiện được, còn những « món ngon vật lạ » chỉ dành riêng cho một số ít người có đủ phương tiện. Hơn nữa bánh nầy tuy đơn sơ nhưng chứa đựng ýnghĩa, tượng trưng cho Trời và Đất. Vua quyết định truyền ngôi lại cho người con thứ mười sáu và bánh hình tròn từ đó được mang tên là « bánh dầy », bánh có hình vuông là « bánh chưng ». Hai loại bánh này được dân chúng thực hiện vào những ngày đầu năm, và cũng là biểu hiện cho sự biết ơn đất đã nuôi sống con người. »
Jean Louis vừa dứt lời, các bạn vỗ tay khen ngợi vàThầy mỉm cười thú vị.
- Cám ơn anh Louis. Thôi chúng ta bắt đầu vào tiệc, vàtôi xin chúc các bạn một năm mới được « vạn sự nhưý ». Nào chúng ta cùng nâng ly đón mừng ngàyXuân tuy xa quê hương nhưng ngày Tết dù không được tổ chức rầm rộ như trong nước hay ở những nước mà người dân Việt sống thành « cộng đồng ». Tuy nhiên tôi mong rằng các bạn dù thời gian có trôi qua, dù ở nơi nào, trong tình huống nào, chúng ta cũng nên cố gắng duy trì ngày Tết của ta, với tinh thần bảo tồn « Bản sắc dân tộc ».
Diem Đào
Paris 2008