CUỘN CHỈ THẦN
Ngày xưa có một Hoàng Tử, mẹ lìa trần khi Hoàng Tửcòn nằm nôi nên rất được Vua cha cưng chìu nhưngHoàng Tử được dạy dỗ rất nghiêm khắc.
Vì bị ngăn cấm khi tuổi chưa trưởng thành, Hoàng tửngồi than thở:
- Thật là khổ, ta có thể làm được nhiểu việc mà Phụvương cứ bảo chờ đến lứa tuổi nào đó mới đượclàm chuyện này chuyện nọ mà ta thì không thểkiên nhẫn ngồi nhìn thời gian qua một cách lặng lẽ như vậy. Ước gì ta có thể làm cho thời gian trôithật nhanh để ta có thể đi dạo rong chơi trong rừng, đi săn bắn cho thỏa chí, cứ ở mãi trong cung cấmthật là buồn nản.
Lời than của Hoàng Tử đến tai một vị thần “Thởigian”. Ngài hiện ra và nói với Hoàng tử:
- Ta là Thần “Thời gian” nghe lời than thở củaHoàng Tử. Đối với ta,chuyện làm cho thời giantrôi qua một cách nhanh chóng không có gì là khókhăn cả. Tuy nhiên chỉ có một điều là Hoàng Tửnên nhớ rằng” Thời gian trôi qua rồi thì sễ khôngbao giờ đi trở lùi lại được” Đó là quy luật của TạoHóa thôi.
Vị thần kia chưa kịp dứt lời thì Hoàng Tử hớn hở trảlời:
- Ồ, như vậy thì đúng ý ta quá. Hiện giờ ta chỉ mớicó 15 tuổi mà Phụ Vương bảo ta phải chờ đến mộtnăm nữa ta mới có thể được phép đi dạo trongrừng, mới được đi săn bắn. Rồi phải đến tuổi nàođó ta mới được cưới vợ,….Rồi khi Phụ Vương qua đời ta mới được lên làm Vua…….ta chán quá. Ta cũng kông cần thời gian lùi lại làm gì. Hiện nay ta chỉ muốm làm được những gì mà ta bị ngăn cấm.
- Hoàng Tử đã suy nghĩ chin chắn chưa?
- Ta là người Quân tử, cha ta đã dạy ta rằng « Làngười Quân Tử thì chỉ một lời”. Vì vậy khi đã nóira rồi thì ta sẽ giữ trọng lời hứa của mình.
- Nhưng có lẽ Hoàng Tử đã quên rằng: “ Muốn làmchuyện đại sự thì phải suy nghĩ chin chắn chứ ta không thể lấy quyết định một cách nhanh chóngnhư vậy”?
- Ta cũng đã được dạy điều đó nhưng khi ta trưởngthành rồi thì ta sẽ lấy quyết định thận trọng hơn,bây giờ thì dù cho ta có thông minh chăng nữanhưng ta bị ngăn cấm nhiều quá, ta không thể tựquyết định điều gì cả. nếu Người có thể giúp ta được thì ta hứa sẽ thận trọng.
- Thôi được rồi, ta cũng hi vọng Hoàng tử giữ lời đãhứa với ta. Đây là “cuộn chỉ thời gian”, chỉ cần kéora là thời gian sẽ trôi qua, nhưng đến một lúc nàođó thì cuộn chỉ sẽ không ngừng lại được nữa, Hoàng Tử nên thận trọng vì lúc đó thì mọi chuyệnđã muộn rồi và ta không thể làm được gì giúp choHoàng Tử được nữa.
Vị thần trao cho “cuộn chỉ thời gian” với màu sắc thậtđẹp với nhiều màu sắc rực rỡ. Hoàng tử sung sướngcầm lấy cuộn chỉ đó. Nhưng chưa kịp tạ ơn thì Vị thầnđã biến mất.
Hoàng tử nhẹ nhàng kéo từ từ cuộn chỉ, bỗng chốc, Hoàng Tử thấy mình đã trở thành một thanh niên khôingô tuấn tú và từ đó chỉ biết vui đùa đi săn bắn, xaolãng học hành. Sự vui đùa của tuổi trẻ qua rồi, HoàngTữ cảm thấy mình cần có người vợ nên lại kéo chỉ ra và thành lập gia thất . Hoàng tử sống trong hạnh phúcbên vợ đẹp con ngoan nên bỗng nhiên nhớ lại lời hứavới Vị thần, Hoàng Tử mới cất dấu cuộn chỉ đó vìmuốn thời gian ngừng lại với hạnh phúc mà mình đangcó. Tuy nhiên quyền hạn vẫn còn nằm trong tay Vuacha. Hoàng Tử bực dọc, nghỉ rằng khi mình lên ngôivua thì mình sẽ làm được nhiều việc hay và tài giỏi hơnVua cha. Hoàng Tử mới lấy ra cuộn chỉ, nhìn lại thìcuộn chỉ không còn bao nhiêu nữa nhưng sự ham mêquyền lực đã làm cho Hoàng tữ quên lời dặn dò của vịthần kia, Hoàng tữ từ từ kéo cuộn chỉ còn rất ngắn kianhưng không ngờ cuộn chỉ cứ chạy thật nhanh cuốicùng chì còn lại trơ cuộn chỉ trống trơn. Bỡng nhiênHoàng Tử nhìn thấy trước mặt mình đôi bàn tay nhănnhen và run rẩy. Lưng như còng xuống, và đứng khôngvững. Hoảng sợ, bước lại nhìn trong gương thì thấyhình ảnh một cụ già nhăn nhúm. Trong gương bên cạnhkhuôn mặt già nua của mình , Hoàng tử thấy lại vị thầnnhìn Hoàng Tử với ánh mắt buồn bã và Hoàng tử nhưnghe văng vẳng bên tai:
“ Thời giờ như thể tên bay
Nó đi đi mất có chờ đợi ai”
(Viết theo chuyện xưa tích cũ)
DIỄM ĐÀO
Sacramento-USA
31.07.2009
CẬU BÉ LƯỜI BIẾNG.
Có một cậu bé rất lười biếng ham chơi, cả ngày chỉ biếtvui đùa cùng bạn bè, không nhgỉ đến ăn uống tắn rửanên người gầy còm ốm yếu, cha mẹ cậu rất là lo sợnhưng đứa con ngổ nghịch không nghe lời mẹ cha. Ông bà vì chỉ có một đứa con duy nhất và như là đứacon “cầu tự” nên quá độ nuông chìu. Hai ông bà sốngvới nhau lâu năm mới có được chút con mọn sau nhiêunăm đi lễ Chùa cầu tự. Lời cầu nguyện thành khẩnđược Thượng đế ban cho ông bà đứa con thật xinhđẹp, khôn ngoan. Tuy nhiên chỉ có tội là lười biếng dùrằng cậu bé rất thông minh và rất yêu quý cha mẹ. Quábuồn bả và đôi khi cũng thất vọng. Tuy nhiên ông bà tựan ủi rằng: ”Cuộc đời không có gì là trọn vẹn cả” vànghĩ rằng, lòng thành khẩn và sự kiên nhẫn của mìnhsẽ lại được Thượng đế giúp đỡ. Nhờ vào niềm tin đó vàtình thương con bao la mà ông bà tiếp tục khuyên nhủcon mình không mỏi mệt. Thỉnh thoàng cậu bé cũngnghe lời mẹ cha nhưng vì sự ham vui lấn áp tất cả mọichuyện nên cứ ngày qua ngày, sự lười biếng ngày càngmạnh cho đến nỗi cậu bé quên cả chuyện tắm rửa, mình mẩy cậu bé đầy ghẻ lở. Một hôm, cha mẹ cậu béquá đau buồn, chỉ biết chạy đến đền thờ nơi Bà cầu chocó được đứa con, một vị Nữ thần hiện ra:
- Lòng thành của các con làm cho ta động lòng. Thôicác con về đi, để ta tìm cách làm cho con của con hiểu sự tai hại của sự lười biếng.
Một hôm cậu bé chơi đùa cùng bạn bè ngoài sân, bỗngnhiên trên đầu cậu bé mọc lên một cây con với nhữngnhánh lá xanh um. Các bạn nhìn thấy và reo hò ầm ỷ:
- Ô nhìn kià, cây nhãn mọc trên đàu kìa. Mi ưa ănnhãn như vậy không cần phải mua nhãn chi chouổng tiền.
- Cậu bé ngơ ngác tưởng bạn bè diễu cợt mình, nhưngcũng đưa tay lên đầu sờ thử và bỗng nhiên hoảngsợ và cái đầu quá nặng nên không thể chạy nhảynhư trước nữa.
Kể từ ngày đó, bạn bè dần dần xa lánh, bé một mìnhthui thủi, nên cạnh bé chỉ còn lại mẹ cha là người lúcnào cũng thương bé và bảo bọc. Ông bà củng lo sợ, lạitiếp tục cầu nguyện khấn vái Phật Trời. Một hôm vị Nữthần hiên ra, nói với bé rằng:
- Cây nhãn mọc trên đầu của con, đó là hậu quả củasự lưởi biếng, nên một hôm con chim ăn nhãn làmrơi hột nhãn xuống đầu con. Hột nhãn gặp đượcvùng đất tốt nên trổ cây lá xum xuê. Và để cho con thấy rằng, dù gì chăng nữa, bạn bè xa lánh con khicon gặp nạn nhưng cha mẹ không bao giờ bỏ con. Nếu con hứa với ta từ nay con biết vâng lời mẹ cha và siêng năng thì ta sẽ giúp con.
Bé chợt hiểu ra sự tai hại của sự ham vui đùa của mìnhvà từ đó bé là một đứa bé siêng năng, sạch sẽ và biếtvâng lời mẹ cha. Từ đó hai ông bà sống được nhữnggiờ phút còn liại của cuộc đời mình để nuôi dưỡng con cho nên người.
DIỄM ĐÀO. Sacramento (USA)
31.07.2009
Ngày xưa có một Hoàng Tử, mẹ lìa trần khi Hoàng Tửcòn nằm nôi nên rất được Vua cha cưng chìu nhưngHoàng Tử được dạy dỗ rất nghiêm khắc.
Vì bị ngăn cấm khi tuổi chưa trưởng thành, Hoàng tửngồi than thở:
- Thật là khổ, ta có thể làm được nhiểu việc mà Phụvương cứ bảo chờ đến lứa tuổi nào đó mới đượclàm chuyện này chuyện nọ mà ta thì không thểkiên nhẫn ngồi nhìn thời gian qua một cách lặng lẽ như vậy. Ước gì ta có thể làm cho thời gian trôithật nhanh để ta có thể đi dạo rong chơi trong rừng, đi săn bắn cho thỏa chí, cứ ở mãi trong cung cấmthật là buồn nản.
Lời than của Hoàng Tử đến tai một vị thần “Thởigian”. Ngài hiện ra và nói với Hoàng tử:
- Ta là Thần “Thời gian” nghe lời than thở củaHoàng Tử. Đối với ta,chuyện làm cho thời giantrôi qua một cách nhanh chóng không có gì là khókhăn cả. Tuy nhiên chỉ có một điều là Hoàng Tửnên nhớ rằng” Thời gian trôi qua rồi thì sễ khôngbao giờ đi trở lùi lại được” Đó là quy luật của TạoHóa thôi.
Vị thần kia chưa kịp dứt lời thì Hoàng Tử hớn hở trảlời:
- Ồ, như vậy thì đúng ý ta quá. Hiện giờ ta chỉ mớicó 15 tuổi mà Phụ Vương bảo ta phải chờ đến mộtnăm nữa ta mới có thể được phép đi dạo trongrừng, mới được đi săn bắn. Rồi phải đến tuổi nàođó ta mới được cưới vợ,….Rồi khi Phụ Vương qua đời ta mới được lên làm Vua…….ta chán quá. Ta cũng kông cần thời gian lùi lại làm gì. Hiện nay ta chỉ muốm làm được những gì mà ta bị ngăn cấm.
- Hoàng Tử đã suy nghĩ chin chắn chưa?
- Ta là người Quân tử, cha ta đã dạy ta rằng « Làngười Quân Tử thì chỉ một lời”. Vì vậy khi đã nóira rồi thì ta sẽ giữ trọng lời hứa của mình.
- Nhưng có lẽ Hoàng Tử đã quên rằng: “ Muốn làmchuyện đại sự thì phải suy nghĩ chin chắn chứ ta không thể lấy quyết định một cách nhanh chóngnhư vậy”?
- Ta cũng đã được dạy điều đó nhưng khi ta trưởngthành rồi thì ta sẽ lấy quyết định thận trọng hơn,bây giờ thì dù cho ta có thông minh chăng nữanhưng ta bị ngăn cấm nhiều quá, ta không thể tựquyết định điều gì cả. nếu Người có thể giúp ta được thì ta hứa sẽ thận trọng.
- Thôi được rồi, ta cũng hi vọng Hoàng tử giữ lời đãhứa với ta. Đây là “cuộn chỉ thời gian”, chỉ cần kéora là thời gian sẽ trôi qua, nhưng đến một lúc nàođó thì cuộn chỉ sẽ không ngừng lại được nữa, Hoàng Tử nên thận trọng vì lúc đó thì mọi chuyệnđã muộn rồi và ta không thể làm được gì giúp choHoàng Tử được nữa.
Vị thần trao cho “cuộn chỉ thời gian” với màu sắc thậtđẹp với nhiều màu sắc rực rỡ. Hoàng tử sung sướngcầm lấy cuộn chỉ đó. Nhưng chưa kịp tạ ơn thì Vị thầnđã biến mất.
Hoàng tử nhẹ nhàng kéo từ từ cuộn chỉ, bỗng chốc, Hoàng Tử thấy mình đã trở thành một thanh niên khôingô tuấn tú và từ đó chỉ biết vui đùa đi săn bắn, xaolãng học hành. Sự vui đùa của tuổi trẻ qua rồi, HoàngTữ cảm thấy mình cần có người vợ nên lại kéo chỉ ra và thành lập gia thất . Hoàng tử sống trong hạnh phúcbên vợ đẹp con ngoan nên bỗng nhiên nhớ lại lời hứavới Vị thần, Hoàng Tử mới cất dấu cuộn chỉ đó vìmuốn thời gian ngừng lại với hạnh phúc mà mình đangcó. Tuy nhiên quyền hạn vẫn còn nằm trong tay Vuacha. Hoàng Tử bực dọc, nghỉ rằng khi mình lên ngôivua thì mình sẽ làm được nhiều việc hay và tài giỏi hơnVua cha. Hoàng Tử mới lấy ra cuộn chỉ, nhìn lại thìcuộn chỉ không còn bao nhiêu nữa nhưng sự ham mêquyền lực đã làm cho Hoàng tữ quên lời dặn dò của vịthần kia, Hoàng tữ từ từ kéo cuộn chỉ còn rất ngắn kianhưng không ngờ cuộn chỉ cứ chạy thật nhanh cuốicùng chì còn lại trơ cuộn chỉ trống trơn. Bỡng nhiênHoàng Tử nhìn thấy trước mặt mình đôi bàn tay nhănnhen và run rẩy. Lưng như còng xuống, và đứng khôngvững. Hoảng sợ, bước lại nhìn trong gương thì thấyhình ảnh một cụ già nhăn nhúm. Trong gương bên cạnhkhuôn mặt già nua của mình , Hoàng tử thấy lại vị thầnnhìn Hoàng Tử với ánh mắt buồn bã và Hoàng tử nhưnghe văng vẳng bên tai:
“ Thời giờ như thể tên bay
Nó đi đi mất có chờ đợi ai”
(Viết theo chuyện xưa tích cũ)
DIỄM ĐÀO
Sacramento-USA
31.07.2009
CẬU BÉ LƯỜI BIẾNG.
Có một cậu bé rất lười biếng ham chơi, cả ngày chỉ biếtvui đùa cùng bạn bè, không nhgỉ đến ăn uống tắn rửanên người gầy còm ốm yếu, cha mẹ cậu rất là lo sợnhưng đứa con ngổ nghịch không nghe lời mẹ cha. Ông bà vì chỉ có một đứa con duy nhất và như là đứacon “cầu tự” nên quá độ nuông chìu. Hai ông bà sốngvới nhau lâu năm mới có được chút con mọn sau nhiêunăm đi lễ Chùa cầu tự. Lời cầu nguyện thành khẩnđược Thượng đế ban cho ông bà đứa con thật xinhđẹp, khôn ngoan. Tuy nhiên chỉ có tội là lười biếng dùrằng cậu bé rất thông minh và rất yêu quý cha mẹ. Quábuồn bả và đôi khi cũng thất vọng. Tuy nhiên ông bà tựan ủi rằng: ”Cuộc đời không có gì là trọn vẹn cả” vànghĩ rằng, lòng thành khẩn và sự kiên nhẫn của mìnhsẽ lại được Thượng đế giúp đỡ. Nhờ vào niềm tin đó vàtình thương con bao la mà ông bà tiếp tục khuyên nhủcon mình không mỏi mệt. Thỉnh thoàng cậu bé cũngnghe lời mẹ cha nhưng vì sự ham vui lấn áp tất cả mọichuyện nên cứ ngày qua ngày, sự lười biếng ngày càngmạnh cho đến nỗi cậu bé quên cả chuyện tắm rửa, mình mẩy cậu bé đầy ghẻ lở. Một hôm, cha mẹ cậu béquá đau buồn, chỉ biết chạy đến đền thờ nơi Bà cầu chocó được đứa con, một vị Nữ thần hiện ra:
- Lòng thành của các con làm cho ta động lòng. Thôicác con về đi, để ta tìm cách làm cho con của con hiểu sự tai hại của sự lười biếng.
Một hôm cậu bé chơi đùa cùng bạn bè ngoài sân, bỗngnhiên trên đầu cậu bé mọc lên một cây con với nhữngnhánh lá xanh um. Các bạn nhìn thấy và reo hò ầm ỷ:
- Ô nhìn kià, cây nhãn mọc trên đàu kìa. Mi ưa ănnhãn như vậy không cần phải mua nhãn chi chouổng tiền.
- Cậu bé ngơ ngác tưởng bạn bè diễu cợt mình, nhưngcũng đưa tay lên đầu sờ thử và bỗng nhiên hoảngsợ và cái đầu quá nặng nên không thể chạy nhảynhư trước nữa.
Kể từ ngày đó, bạn bè dần dần xa lánh, bé một mìnhthui thủi, nên cạnh bé chỉ còn lại mẹ cha là người lúcnào cũng thương bé và bảo bọc. Ông bà củng lo sợ, lạitiếp tục cầu nguyện khấn vái Phật Trời. Một hôm vị Nữthần hiên ra, nói với bé rằng:
- Cây nhãn mọc trên đầu của con, đó là hậu quả củasự lưởi biếng, nên một hôm con chim ăn nhãn làmrơi hột nhãn xuống đầu con. Hột nhãn gặp đượcvùng đất tốt nên trổ cây lá xum xuê. Và để cho con thấy rằng, dù gì chăng nữa, bạn bè xa lánh con khicon gặp nạn nhưng cha mẹ không bao giờ bỏ con. Nếu con hứa với ta từ nay con biết vâng lời mẹ cha và siêng năng thì ta sẽ giúp con.
Bé chợt hiểu ra sự tai hại của sự ham vui đùa của mìnhvà từ đó bé là một đứa bé siêng năng, sạch sẽ và biếtvâng lời mẹ cha. Từ đó hai ông bà sống được nhữnggiờ phút còn liại của cuộc đời mình để nuôi dưỡng con cho nên người.
DIỄM ĐÀO. Sacramento (USA)
31.07.2009