Tự tập thương,
Paris, ngày 12 tháng 2 năm 2021
Cho dù ngày Tết của mình không trùng với ngày Tếtcủa nước mình ở, nhưng những người Việt xa xứ, dùcho ở hoàn cảnh nào chăng nữa mình cũng không bao giờ quên được ngày này. Hằng năm, cho dù ngày Tết« rớt » vào những ngày khác nhau so với ngày dươnglịch, người Việt mình cũng cố gắng sắp xếp để ít nhấtlàm một bữa cơm họp mặt gia đình, bạn bè để cùngchung nhau thưởng thức những món ăn truyền thốngcủa quê hương.
Chị đi xa quê hương cũng đã lâu, năm nay vào ngàyTết chị chỉ còn một mình trong ngày này vì nạnCOVID. Chị không biết nhóm bạn này thành lập từlúc nào, tụi chị gặp nhau do một sự tình cờ đưa đẩy, bạn của bạn trở thành bạn của mình rồi cứ như thếmà nối tiếp…. (Trích trong bài viết về Nhóm bạn nhỏcủa Lệ Dung). Đây chỉ là một nhóm bạn nhỏ, nhưngtụi chị luôn cố gắng gặp nhau thường xuyên. Tìnhbạn này kéo dài hơn hai mươi năm, có những ngườibạn chị quen lâu.
Nhóm bạn này thành hình như Dung nói là một câuchuyện dài, nhóm bạn của tụi chị được khoảng támngười. Hằng năm mấy chị gặp nhau ăn uống vàonhững lúc có dịp hay chị cũng tạo ra cơ hội để gặpnhau, chuyện trò, cho nhau thưởng thức, trao đổinhững món ăn ngon và đặc biệt là ngày Tết, mấy chịluôn có những buổi họp mặt ngày Tết thật đầy đủ, vuinhộn.
Dĩ nhiên mỗi năm không phải lúc nào tụi chị cũng ănnhững món giống nhau vì các chị nói chung là nhữngngười “nội trợ đảm đang” nên tụi chị luôn có nhữngmón ăn ngon và lạ, thay đổi luôn. Nhưng lúc nàocũng có những món cơ bản như thịt kho, dưa giá, bánh chưng, bánh tét, canh Khổ qua…Ngoài ra còncó những món khác như, chả giò, bánh đúc, gỏi, bắpcải cuốn tôm, thịt đông, giò thủ……
Kết thúc buổi ăn họp mặt, thường mấy chị hát bàiĐón Xuân của nhạc sĩ Phạm Đình Chương hay cónhững lúc, phong trào sôi nổi thì có những “ca sĩnghiệp dư” hát những bản nhạc dân ca. Những lúcđó, căn phòng chìm trong yên lặng, chỉ còn vang lênnhững giọng hát ngọt ngào, mỗi người thả hồn mìnhtheo lời ca, gợi nhớ kỷ niệm êm đềm của một thờison trẻ.
Năm nay, do vì dịch COVId 19 xuất hiện trên đấtPháp, bắt đầu từ ngày 24 tháng giêng năm 2019, chính quyền Pháp xác nhận có ba người bị vướngCovid là những người trở về Pháp từ Trung Quốc, họđã ở Wuhan, là một thành phố lớn đã xuất hiện bịnhnày từ tháng 12 năm 2018, người chết đầu tiên là mộtbịnh nhân 80 tuổi cho đến ngày 8 tháng hai năm 2019 dịch lan tràn và trên đất Pháp có 160.000 người bịvirus tấn công.
Trước sự bành trướng của Virus, cuối cùng chính phủra lịnh “cấm di chuyển” từ 17 tháng 3 từ 12giờ chođến 11 tháng 5 năm 2020 (1 tháng 25 ngày). Dânchúng phải in giấy để mỗi khi ra đường vì mọi ngườichỉ được ra ngoài khi đi mua thức ăn, một ngày đượcđi dạo 1 giờ dồng hồ và chỉ trong vòng 1 cây số từnhà, đi bác sĩ, nhà thương … Và khi ra ngoài phảiđeo masque. Lúc này dân chúng phải tự chế masques. Và lại thêm một lần thứ nhì từ 30 tháng 10 cho đến15 tháng 12 năm 2020 (1 tháng 15 ngày)
(https://fr.wikipedia.org/wiki/Confinements_de_2020_en_France)
Dân chúng lo sợ lịnh cấm lần thứ ba không biết sẽ ápdụng lúc nào. Hơn nữa số người bị vướng bịnh và sốtử vong ngày càng tăng lên nên ảnh hưởng đến tinhthần của mọi người, và từ đó gia đình, bạn bè cũng ítgặp gỡ, nhưng cũng may là có điện thoại, hay internet để liên lạc hỏi thăm tin tức nhau mà thôi.
Cũng vì hiện tượng này mà năm nay lần đầu tiên chị“Ăn Tết một mình”.
Buổi hẹn nhau gặp ngày Tết chị có dự trù và địnhngày tiện cho mọi người nhưng cuối cùng thì phảihủy bỏ vì số người tham dự ít ỏi.
Lúc đầu chị cũng cảm thấy buồn nên cũng khôngmuốn làm gì, tuy nhiên sau cùng
chị nghĩ rằng mình không nên quên đi ngày lễ đặcbiệt của nước mình, cuối cùng thì chị mua trái cây, làm mâm trái cây và làm một ít món như thịt đông, nem chua Jambon, hoành thánh, xôi vò, bánh chưng. Mỗi thứ một ít để gọi là tưởng nhớ những người thânđã qua đời.
Xuân đi Xuấn đến, cứ như thế mỗi năm lặng lẽ trôiđi. Lúc nhỏ mình mong cho ngày tháng qua nhanh đểđược tung cánh sống một cuộc đời độc lập nhưngngày nay tuổi đời chồng chất thì mình thấy con đường trước mặt không còn xa.
Cuộc đời với những biến chuyển không ngừng, không ai có thể tiên đoán những gì có thể xảy đếnnhư dịch Virus này tấn công cả thế giới, có ai hìnhdung được số tử vong?
Những phong tục tập quán mà những người xa quêcố gắng duy trì, gìn giữ, nhưng sẽ được bao lâu, tất cảsẽ chìm vào lãng quên?!
Vài hàng gởi thăm em và cho em thấy qua sinh hoạtcủa chị cũng như nhóm bạn của chị, những ngườisống xa quê hương nhưng cố núm níu một chút gì đócủa đất nước mình qua những buổi gặp gỡ chuyện tròđược nói tiếng nói của mình, được thưởng thứcnhững món ăn của quê huơng.
Hẹn em thư sau.
Diễm Đào
Paris, ngày 12 tháng 2 năm 2021
Cho dù ngày Tết của mình không trùng với ngày Tếtcủa nước mình ở, nhưng những người Việt xa xứ, dùcho ở hoàn cảnh nào chăng nữa mình cũng không bao giờ quên được ngày này. Hằng năm, cho dù ngày Tết« rớt » vào những ngày khác nhau so với ngày dươnglịch, người Việt mình cũng cố gắng sắp xếp để ít nhấtlàm một bữa cơm họp mặt gia đình, bạn bè để cùngchung nhau thưởng thức những món ăn truyền thốngcủa quê hương.
Chị đi xa quê hương cũng đã lâu, năm nay vào ngàyTết chị chỉ còn một mình trong ngày này vì nạnCOVID. Chị không biết nhóm bạn này thành lập từlúc nào, tụi chị gặp nhau do một sự tình cờ đưa đẩy, bạn của bạn trở thành bạn của mình rồi cứ như thếmà nối tiếp…. (Trích trong bài viết về Nhóm bạn nhỏcủa Lệ Dung). Đây chỉ là một nhóm bạn nhỏ, nhưngtụi chị luôn cố gắng gặp nhau thường xuyên. Tìnhbạn này kéo dài hơn hai mươi năm, có những ngườibạn chị quen lâu.
Nhóm bạn này thành hình như Dung nói là một câuchuyện dài, nhóm bạn của tụi chị được khoảng támngười. Hằng năm mấy chị gặp nhau ăn uống vàonhững lúc có dịp hay chị cũng tạo ra cơ hội để gặpnhau, chuyện trò, cho nhau thưởng thức, trao đổinhững món ăn ngon và đặc biệt là ngày Tết, mấy chịluôn có những buổi họp mặt ngày Tết thật đầy đủ, vuinhộn.
Dĩ nhiên mỗi năm không phải lúc nào tụi chị cũng ănnhững món giống nhau vì các chị nói chung là nhữngngười “nội trợ đảm đang” nên tụi chị luôn có nhữngmón ăn ngon và lạ, thay đổi luôn. Nhưng lúc nàocũng có những món cơ bản như thịt kho, dưa giá, bánh chưng, bánh tét, canh Khổ qua…Ngoài ra còncó những món khác như, chả giò, bánh đúc, gỏi, bắpcải cuốn tôm, thịt đông, giò thủ……
Kết thúc buổi ăn họp mặt, thường mấy chị hát bàiĐón Xuân của nhạc sĩ Phạm Đình Chương hay cónhững lúc, phong trào sôi nổi thì có những “ca sĩnghiệp dư” hát những bản nhạc dân ca. Những lúcđó, căn phòng chìm trong yên lặng, chỉ còn vang lênnhững giọng hát ngọt ngào, mỗi người thả hồn mìnhtheo lời ca, gợi nhớ kỷ niệm êm đềm của một thờison trẻ.
Năm nay, do vì dịch COVId 19 xuất hiện trên đấtPháp, bắt đầu từ ngày 24 tháng giêng năm 2019, chính quyền Pháp xác nhận có ba người bị vướngCovid là những người trở về Pháp từ Trung Quốc, họđã ở Wuhan, là một thành phố lớn đã xuất hiện bịnhnày từ tháng 12 năm 2018, người chết đầu tiên là mộtbịnh nhân 80 tuổi cho đến ngày 8 tháng hai năm 2019 dịch lan tràn và trên đất Pháp có 160.000 người bịvirus tấn công.
Trước sự bành trướng của Virus, cuối cùng chính phủra lịnh “cấm di chuyển” từ 17 tháng 3 từ 12giờ chođến 11 tháng 5 năm 2020 (1 tháng 25 ngày). Dânchúng phải in giấy để mỗi khi ra đường vì mọi ngườichỉ được ra ngoài khi đi mua thức ăn, một ngày đượcđi dạo 1 giờ dồng hồ và chỉ trong vòng 1 cây số từnhà, đi bác sĩ, nhà thương … Và khi ra ngoài phảiđeo masque. Lúc này dân chúng phải tự chế masques. Và lại thêm một lần thứ nhì từ 30 tháng 10 cho đến15 tháng 12 năm 2020 (1 tháng 15 ngày)
(https://fr.wikipedia.org/wiki/Confinements_de_2020_en_France)
Dân chúng lo sợ lịnh cấm lần thứ ba không biết sẽ ápdụng lúc nào. Hơn nữa số người bị vướng bịnh và sốtử vong ngày càng tăng lên nên ảnh hưởng đến tinhthần của mọi người, và từ đó gia đình, bạn bè cũng ítgặp gỡ, nhưng cũng may là có điện thoại, hay internet để liên lạc hỏi thăm tin tức nhau mà thôi.
Cũng vì hiện tượng này mà năm nay lần đầu tiên chị“Ăn Tết một mình”.
Buổi hẹn nhau gặp ngày Tết chị có dự trù và địnhngày tiện cho mọi người nhưng cuối cùng thì phảihủy bỏ vì số người tham dự ít ỏi.
Lúc đầu chị cũng cảm thấy buồn nên cũng khôngmuốn làm gì, tuy nhiên sau cùng
chị nghĩ rằng mình không nên quên đi ngày lễ đặcbiệt của nước mình, cuối cùng thì chị mua trái cây, làm mâm trái cây và làm một ít món như thịt đông, nem chua Jambon, hoành thánh, xôi vò, bánh chưng. Mỗi thứ một ít để gọi là tưởng nhớ những người thânđã qua đời.
Xuân đi Xuấn đến, cứ như thế mỗi năm lặng lẽ trôiđi. Lúc nhỏ mình mong cho ngày tháng qua nhanh đểđược tung cánh sống một cuộc đời độc lập nhưngngày nay tuổi đời chồng chất thì mình thấy con đường trước mặt không còn xa.
Cuộc đời với những biến chuyển không ngừng, không ai có thể tiên đoán những gì có thể xảy đếnnhư dịch Virus này tấn công cả thế giới, có ai hìnhdung được số tử vong?
Những phong tục tập quán mà những người xa quêcố gắng duy trì, gìn giữ, nhưng sẽ được bao lâu, tất cảsẽ chìm vào lãng quên?!
Vài hàng gởi thăm em và cho em thấy qua sinh hoạtcủa chị cũng như nhóm bạn của chị, những ngườisống xa quê hương nhưng cố núm níu một chút gì đócủa đất nước mình qua những buổi gặp gỡ chuyện tròđược nói tiếng nói của mình, được thưởng thứcnhững món ăn của quê huơng.
Hẹn em thư sau.
Diễm Đào