• Home
  • Nhà Bếp Diễm Đào - RECETTES
  • Tranh - Peinture
  • Chuyen Ngan - Nouvelles
  • Trước Đèn Xem Sách- Lecture: Coups De Coeur
  • Thơ Văn - Poemes
  • Chuyện của Những Tác Giả Khác — Autres Auteurs
  • Góc Vườn Nhỏ - Un Coin de Jardin
  • Đàn Ca Nhạc Cổ Musique Traditionnelle
  • Hình Kỷ Niệm những Năm Học Gia Long- Les Photos a Gia Long
  • Contact
  • Lời Nhận Xét Của Đoc Giả
  • Nhạc Cổ Điển của Theodore Duong - Musique Classique composee par Theodore Duong
DIEMDAO
Picture
5





Tình lặng câm


« Xe tới rồi Cô Út ơi "
Tiếng reo của bầy trẻ con ngoài cổng làm cho Thảo lính quính.

Bà Hồng lăng xăng ch ạy ra hối mọi người .
- Mau lên tụi con ơi ! Thảo ơi sửa soạn nhanh kẽo trễ giờ.

Sơn vừa hối em, vừa xem xét hành lý lại lần chót. Cả nhàxôn xao, lăng xăng. Thảo cũng cảm thấy như bị lôi cuốn theo mọi người, xỏ vội áo khoác và đi tìm cây lược.

- Bình , Thơ oi ! Có đứa nào thấy cây lược của Cô Út đâu không ?
- Nè cô Út ơi, cây lược đây nè.
- Cám ơn con, con tìm thấy đâu vậy ?
- Dâ, nó nằm trong giỏ của cô Út đó !
- Vậy mà nãy giờ cô Út tìm không ra chớ.
- Thảo ơi, nhớ đừng quên mấy cây kiểng của em nhen.
- Chị ba lấy dùm em đi.

Thảo vốn yêu cây cỏ, thú vật. Mặc dù thủ tục khám xét hành lý không dễ dàng, vì không dằn được sự xúc đ ộng trước vẻđẹp thiên nhiên nên lần nào hành lý của Thảo cũng cồng kềnh.
- Ủa ! Nãy giờ mà chưa thấy ông Hiền tới ? C ẩm nhìn đồng hồ nói.

Thảo chợt nhớ đến người bạn trai mà nàng mới quen trong chuyến về thăm quê hương. Thảo nhìn đồng hồ có ý trông đợi.
- Ừ hén. Vậy mà chút nữa thì em quên mất ông ta rồi. Ông nầy coi bộ giờ giấc lôi thôi quá !

Tuy miệng nói vậy, thật ra là Thảo rất mong Hiền nhưng vì tựái nên nói thế thôi.
- Ối thôi. Ông nầy vẫn nổi tiếng mà em. Cẩm nhìn cô em chồng mỉm cười.

Thảo ngồi kiểm lại các giấy tờ cần thiết, vé máy bay, giấy thông hành, tờ khai hải quan…như để giết thì giờ vã lại tánh Thảo cũng rất hay lo. Nghe nói vây thì cũng ngẩng đầu lên nhìn chị dâu.
- Ông ấy nổi tiếng gì vậy chị Ba ?
- Em biết ông ấy nổi tiếng gì không ?
- Không.
- Nổi tiếng là « lèo » đó. Hiền tự chín Lèo đó.

Thảo nhìn chị dâu cười vì không hiểu rỏ nghĩa của ch ữ« lèo » vì Thảo đã xa quê hương cũng khoảng hơn hai mươi năm rồi còn gì. Bây giờ thì có nhiều tiếng lóng và từ mới lạ, Thảo mù tịt không hiểu.
- Lèo nghĩa là gì ?
- Là cho leo cây đó.




Lại thêm một từ rắc rối. Thảo tạm ngừng công việc để hỏi cho rõ, tiếng Việt tưởng như đơn giản mà thực ra cũng khá rắc rối !
- Leo cây nghĩa là sao ?
- Là sai hẹn , là không đúng giờ.

Bịch …bịch …bịch… !
- Chú Hiền tới rồi, cô Út ơi !

Tiếng nổ máy xe gần như quen thuộc từ hơn tháng nay, tiếng trẻ con reo ngoài cổng làm cho Thảo hơi bối rối. Thảo không hiểu đó là tiếng reo c ủa trẻ con bên ngoài hay là tiếng reo trong lòng ?
Thảo bước vôi ra cổng thấy Hiền mệt nhọc đẩy chiếc xe Honda « cỏm cõi » như chủ của nó. Cũng dáng người chậm chạp, từ tốn và cũng nụ cười hiền lành như tên chàng.
- Tôi bị hư xe nên đến hơi trễ.

Chỉ nói được bấy nhiêu lời đó thôi. Có lẽ cũng là sự cố gắng của người nổi tiếng là ít lời. Lúc đầu vì chưa quen tính nên Thảo hay giận. Giờ thì thời gian chia tay không còn bao lâu nữa nên đành « bỏ chín làm mười ». Thảo chỉ biết cười trừ, thật ra nàng rất ghét sự trễ giờ. Đúng là « Ghét của nào Trời trao của đó »
- Thôi mình chuẩn bị đi kẽo trễ giờ. Mọi người đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu một mình anh thôi.

Thảo quay vào trong nhà để sắp xếp giấy tờ vào bóp cho ngăn nắp. Liếc nhìn qua hành lý mang trờ về Pháp : hai va - li, xáchtay, máy ghi âm, máy quay phim, máy chụp ảnh…Thảo lẩmnhẩm :
- Đủ cả rồi.
- Thảo nói gì ? Hiền hỏi vì sợ mình không nghe rõ sẽ làm phật lòng cô bạn mới.

Thảo tinh nghịch trả lời :
- Thảo muốn hỏi, Thảo đi rồi anh có buồn không

Một thoáng tinh nghịch trong ánh mắt Thảo. Bên cạnh vẻ hồn nhiên của Thảo lại càng làm nổi bật dáng bộ lừ đừ của Hiền. Hiền nhìn Thảo cười một cách hiền lành vì biết côbạn hay trêu chọc mình:
- Buồn không?
- Buồn!

Câu trả lời của Hiền bật ra một cách tự động như một người bị“liệu” làm Thảo tức cười, nói tiếp:
- Buồn thì anh làm sao?

Hiền nhìn Thảo cười, không biết nói gì.
- Để Thảo chỉ cho anh cách làm cho hết buồn nhen. Chịu không?

Hiền gật đầu. Thảo đưa mặt về phía Hiền và nói:
- Hun giả biệt.




Một giây thoáng trôi qua. Hiền đặt mũi lên má nàng hôn một cách nhẹ nhàng. Thảo lắc đầu tỏ vẻ không chịu.
- Hun gì mà yếu xìu vậy. Làm lại đi Thảo mới chịu.
- Thôi đủ rồi. Trời ơi làm gì mà mùi quá vậy!

Giọng nói nhẹ nhàng của Tươi, cô bạn gái của Thảo như kéo hai người trở về thực tại. Sơn, anh ba của Thảo, vẻ mặt cau có, chạy vào hối:

- Lẹ lẹ lên! Xe chờ lâu quá rồi.
- Không sao đâu con. Em con là Việt kiều mà, không cần phải đi sớm. Bà Hồng chen vào.
- Rồi rồi, xong rồi. Còn quên gì nữa không anh Ba ?
- Bây giờ thì em từ giả gia đình, bạn bè đi. Lát nữa vào trong phi trường, phải kiểm tra hành lý, làm thủ tục hải quan, chỉ sơ không đủ thì giờ.

Thảo lúc này như cái máy, chỉ biết làm theo « chỉ thị » của ông anh. Thật tình ra thì Thảo đã cảm thấy trong người bắt đầu « lộn xộn ».

- Ôi chia ly sao mà buồn vây! Dù biết rằng: “Đời hợp rồi tan, hoa nở rồi tàn!”. Nhưng có cuộc chia ly nào không làm rơi lệ người trong cuộc?

Thảo chạy vội vào trong nhà tìm Ngoại. Ngoại ngồi kia, mái tóc bạc phơ. Cặp mắt Ngoại giờ thì ngơ ngác như trẻ thơnhưng nụ cười hiền hoà chưa tắt hẵn trên môi, nguồn sống còn vương lại nơi đây. Thời gian dường như cướp mất đi tuổi trẻ, tuổi đời chồng chất, kèm theo bịnh tật làm cho con người suy yếu, đó là quy luât của tạo hóa. Tuy biết như vậy nhưng Thảo không tránh khỏi sự xúc động khi nhìn Ngoại yếu dần theo năm tháng.
​- Ngọai ơi! Con đi nghe Ngoại. Ngoại ở lại mạnh giỏi, lâu lâu con về thăm Ngoại, Ngoại ráng lo giũ gìn sức khỏe?

Ngoại chậm chạp đưa đôi cánh tay già yếu, ôm Thảo, hôn trên má nàng, giọng run run:
- Ừ, con mau về nghe con. Ngoại sợ không còn sống đểđược gặp lại con trong những năm sắp tới. Ngoại nghe trong người Ngoại yếu lắm.

Ngoại ngước mắt nhìn Thảo. Nước mắt Ngoại gần như khôcạn theo tuổi đời, theo năm tháng nên chỉ còn đọng lại trong ánh mắt buồn bã. Thảo hôn vội trên đôi gò má nhăn nheo của Ngoại.
- Không có đâu Ngoại, Ngoại còn khoẻ mà, Ngoại ráng uống thuốc con gửi về cho Ngoại, Ngoại có con cháu quây quần , Ngaọi vui và sẽ sống lâu như Bà Cố vậy. Sang năm con lại về thăm Ngoại nữa.

Thảo đưa mắt tìm Mẹ . Bà Hồng đang lui cui lột từng múi cam, bỏ vào hộp cho Thảo ăn cho đỡ khát nước khi chờ máy bay. Nàng nhìn đôi vai gầy gò của Mẹ, đôi vai đã nhiều năm tháng chĩu gánh nặng gia đình. Mái tóc mẹ đã điểm hoa râm. Thảo xúc động cố ngăn dòng lệ như chực trào qua khóe mắt.
- Má ơi ! Má làm gì đó ? Má ở nhà ráng giử gìn sức khoẻnhen Má ! Má ráng mạnh hoài để con còn về đưa Má đi chơi.



Bà Hồng nghen ngào, nước mắt đọng vành mi. Bà chỉ gật đầu không nói được câu nào. Chỉ chỉ cần nói là Bà sẽ bật khóc. Bàđã quen chịu đựng, đã quen che dấu tình cảm của mình. Cuộc sống một mình, đảm đương nuôi bầy con thơ dâi lúc chồng bàxa xứ. Bà đã quen chịu đựng những đêm dài vò vỏ một mình, quen đóng vai người trụ cột gia đình. Chưa bao giờ Bà khóc trước mặt các con. Nhưng tuổi già làm cho nghị lực gần nhưtan biến. Hai dòng lệ lăn xuống đôi gò má đã có nhiều nếp nhăn. Bà chìu vội nước mắt, nụ cười nở gượng trên môi.
- Ừ, Má sẽ ráng mânh. Con yên tâm, Má phải mạnh để còn thấy con cháu trưởng thành, con cái yên bề gia thất chớ. Về đến Pháp , con nhớ đánh điện tín cho Má yên lòng nghe con ?. Bình lại hôn Cô Út đi con.

Bé Bình láu táu từ ngoài sân chạy vào ôm hôn Thảo.
​- Cô Út thơm quá !

Bé Thơ đứng quay lặt vào vách tường. Thảo ôm bé vào lòng. Bé Thơ chớp mắt, nước mắt chảy ròng ròng. Thảo siết chặt bévào lòng hôn lên gò má phính của bé.
- Nín đi con. Cô Út sẽ còn trở về nữa mà.

Bé Thơ dúi một tờ giấy vaò tay Thảo. Lại một bức thư « tâm tình ». Bé Thơ ít diễn tả tình cảm bằng lời nói nên thường hay gửi những dòng chữ thay cho nời nói.

Quay sang Cẩm, chị dâu đang bế đứa con gái út, bé Nhật. Thảo hôn cháu.
- Thôi em đi nhen chị Ba. Chị ở nhà , ráng lo cho Ngoại vàMá. Có anh chị lo em ở xa cnũg yên lòng.
- Em yên lòng. Chị và anh Ba sẽ lo cho Ngoại và Má.
- Emm đi nghe anh Ba!
- Ừ, Út cưng đi mau trở về nhen.

Quay sang Hiền, Sơn nói:
- Hiền phụ xách dùm hành lý ra xe.

Hiền lật đật hai tay khiên va – li. Thảo chạy vội đến phụ. Hiền từ chối, có lẽ vì lòng tự ái của phái nam trỗi dậy trong lòng chàng trai độc thân.
​- Tất cả lên xe !
Không hiểu vì vô tình hay cố ý mà Hiền ngồi bên cạnh Thảo ? Xe từ từ chuyển bánh, bụi tung mù phía sau. Hàng dừa thẳng tắp từ nhà ra đến đường lộ như còn ghi bao nhiêu là kỷ niệm. Kìa cây dừa sai quằng trái, tàng cây xoè ra như cây dù. Nơi đây đã bao lần Hiền và Thảo ngồi yên lặng hàng giờ bên nhau mà không nói một câu.

Thảo giật mình vì dường như có ai đụng vào tay. Nhìn lại thấy bàn tay mình đã nằm gọn trong tay Hiền. Thảo giả vờ không hay biết, mắt nhìn thẳng mỉm cười một mình. Lúc thấy tay mình bị siết chặt, Thảo quay sang bắt gặp ánh mắt trìu mến của Hiền. Hiền lại rút tay về yên lặng. Thảo tự hỏi không hiểu đó có phải là sự biểu hiện tình cảm thật hay chỉ là môt sự vôtình ?
Con đường trước mặt dường như ngắn lại. Thời gian gần gũi người thân không còn bao lâu, Thảo cảm thấy tim mình nhưnhói đau.

Bà Hồng mỉm cười nhìn con, nụ cười bà vẫn hiền lành nhưthuở nào. Bà đưa tay siết chặt tay con như muốn níu con mình lại trong vòng tay của Mẹ.

Tiếng người nói lao xao. Kia rồi phi trường Tân Sơn Nhất hiện ra trước mặt. Xe ngừng lại, mọi người xuống xe, Thảo hôn môi người lần chót. Thảo nắm tay Hiền siết nhẹ mà cũng không biết nói lời nào. Lần này Hiền chủ động hôn lên mánàng, chúc Thảo « Thượng lộ bình an » và hẹn ngày tái ngộ.

Diểm Đào
(Paris) 1988






Proudly powered by Weebly
  • Home
  • Nhà Bếp Diễm Đào - RECETTES
  • Tranh - Peinture
  • Chuyen Ngan - Nouvelles
  • Trước Đèn Xem Sách- Lecture: Coups De Coeur
  • Thơ Văn - Poemes
  • Chuyện của Những Tác Giả Khác — Autres Auteurs
  • Góc Vườn Nhỏ - Un Coin de Jardin
  • Đàn Ca Nhạc Cổ Musique Traditionnelle
  • Hình Kỷ Niệm những Năm Học Gia Long- Les Photos a Gia Long
  • Contact
  • Lời Nhận Xét Của Đoc Giả
  • Nhạc Cổ Điển của Theodore Duong - Musique Classique composee par Theodore Duong