Câu chuyện ngày về
Người viết : Nguyễn thị Tự Tập
Ông ấy lớn hơn tôi 30 tuổi .
Ông có đôi mắt màu xanh lơ , dịu dàng và thân ái .
Tôi là một cô gái Việt , tóc đen , mắt nhung đen .
Ông , một nhân vật quan trong , góa vợ , sống cô đơn .
Tôi, độc thân và hãy còn trinh trắng .
Tôi đến Pháp với Visa Étudiant và theo đuổi khóa trìnhNgôn ngữ học tại Paris , vừa nếm hưởng nếp sống đầy ý vị nơi kinh thành ánh sáng , vừa mơ mộng trở thành nhà dịch thuật trong lĩnh vực văn chương .
Chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên nơi nhà những người bạntrong dịp nghỉ cuối tuần ở một tỉnh miền Trung nước Pháp . Giữa mọi người , ông hiền lành , dịu dàng và lặng lẽ , duy có đôi mắt nói lên biết bao điều .
Tôi tìm thấy ở ông : một người bạn lớn tuổi , đáng kính và đáng mến .Buổi sáng ngày tôi về Paris , tình cờ ông đi ngang qua quãng trường nơi tôi đứng chờ xe bus để đi tới nhà gare . Chúng tôi nói lời từ biệt và hôn chia tay dưới cơn mưa phùn se lạnh . Nhìn bóng ông khuất sau một khúc quanh ,lòng tôi dấy lên một cảm giác xao xuyến mơ hồ và một linh cảm nào đó mà tôi không thể nào định nghĩa được vào lúc ấy .
Vài tháng sau tôi trở lại nơi đó để nghỉ hè theo lời mời của các bạn . Lần ấy , trong khu vườn rộng lớn và xinh đẹp của nhà ông , khi ông rung cành cây cho tôi nhặt những quả Mirabelle bóng vàng , thơm thơm mùi trái chín , tôi có cảm giác ông sắp hôn tôi ... Đúng thế , tôi không nhầm , ánh mắt xanh chứa chan trìu mến ấy đang thiết tha mời gọi tôi nếm hưỡng một nụ hôn tuyệt vời của định mệnh. Vâng , chúng tôi đã hôn nhau dưới những tàng cây ăn trái , trong tiếng kêu thảng thốt của một con quạ đen và trong ánh nắng rực rở thoáng qua của một buổi hoàng hôn . Dư vị của những trái Mirabelle trộn lẫn với nước bọt của ông , niềm vui chan hòa cùng nổi sợ hải , tất cả đã tạo cho tôi một cảm giác choáng váng ngất ngây ...
Thế là từ ấy chúng tôi yêu nhau dù tuổi tác cách xa , dù chủng tộc khác biệt, dù hoàn cảnh trái ngang . Chúng tôi có thói quen gặp nhau mỗi tháng một lần . Tôi đã hiến dâng và đắm mình trong thú vui tình ái mà không hề tiếc nuối hay ân hận . Tình yêu như dòng nước mát . Vâng , tôi uống tình yêu ông như uống dòng nước mát . Tình yêu dị thường ấy đã tưới mát , vun bón , làm phong phú thân xác , đời sống và cả tâm hồn tôi . Đáp lại , tôi đã khiến ông trở nên tươi trẻ hơn và hoàn toàn sinh thú . Chúng tôi cho nhau và cùng nhận ở nhau một hạnh phúc như nhau .
Thế nhưng , tôi không thể cắt ngĩa cho các bạn biết vì sao tôi không thể ở lại Pháp với ông , vì sao ông không thể đến xứ sở tôi để chúng tôi cùng nhau chung sống . Tôi cũng không thể cắt nghĩa cho bạn biết vì sao chúng tôi phải yêu nhau trong thầm lén . Thật ra , chính tôi cũng không hề đặt ra cho mình những câu hỏi tương tự như thế . Tôi không hề chờ đợi gì ở ông . Tôi chấp nhận ông như chấp nhận một đinh mệnh bí mật của đời tôi .Dĩ nhiên , câu chuyện của chúng tôi không thể dài lâu .Cuộc đời và những cấm kỵ của nó đã tách rời chúng tôi cùng lúc với khóa ngôn ngữ học của tôi kết thúc . Tôi không được phép lưu lại trên xứ sở tôi yêu ,nơi mà tôi đã để lại trái tim thiếu nữ của mình !
Cảm xúc cực độ đã chụp lấy chúng tôi trong những ngày cuối cùng . Chúng tôi không còn thấy ham muốn đắm mình trong thú yêu đương . Trên chiếc giường mà chúng tôi đã cùng trải qua những ngày hạnh phúc , ông và tôi ôm nhau không nói nên lời . Chúng tôi im lặng lắng nghe tâm hồn mình bị nhận chìm trong một nổi đau khôn xiết . Tôi tự hỏi :"Ông sẽ ra sao khi không còn có tôi bên cạnh ? Và rồi sẽ có bao nhiêu ngày thương đau dành cho tôi một khi phải xa lìa nước Pháp cùng một quãng đời hạnh phúc như một giấc mơ hoang đường ?"
Chúng tôi chia tay nhau không tiếng kêu van , không dòng nước mắt nhưng mối thương tâm vô hạn đã vò nát trái tim chúng tôi trong lặng lẽ .
Tôi rời xa nước Pháp một ngày cuối tháng 4 . Thế là mùa xuân đã trở về ! Trong khu vườn nhà ông , dọc theo bờ tường , hoa Muguet đã nở . Những cánh hoa có hình chuông nhỏ ngát hương thơm . Người ta nói rằng mùi hương ấy quyến rũ những con chim sơn ca tận cánh rừng sâu, giúp nó tìm thấy được người bạn tình . Hanh phúc thay những đôi chim có thể tìm đến với nhau mỗi năm ít nhất một lần , thế nhưng ông và tôi , chúng tôi đành phải lìa xa nhau mãi mãi .
Phòng cách ly , Phi trường Roissy , tôi chờ đợi chuyến bay sắp đưa tôi trở về Việt Nam . Tôi muốn gọi điện thoại cho ông để nói thêm lời cuối cùng nhưng tôi cố dằn lòng như bao lần trước đây tôi đã dằn lòng không cho ông biết một sự thật : " Tôi đã mang thai "
Đó là kết quả của một kết hợp diệu kỳ mặc cho cấm đoán của cuộc đời .
Nếu ông , người đàn ông mà tôi đã yêu thương một cách điên rồ , người ấy chẵng bao giờ thuộc về tôi , thì , đứa bé này nhất định thuộc về tôi . Nó sẽ có màu mắt xanh vời vợi nhớ thương và một gương mặt của tình yêu mà 2 dòng máu đam mê đã hòa trộn nên một kỷ niệm sống đời . Ôi , đứa con của tôi , nó đang là của tôi , sẽ thuộc về tôi ...
Phi cơ cất cánh , từ ô cửa kính , tôi nhìn lần cuối thành phố Paris vừa mới lên đèn ...Giả từ nước Pháp mến yêu .... 12 giờ đồng hồ nữa , tôi sẽ về đến Saigon rồi sau đó là những ngày chờ đợi sinh con . Gia đình , nhất là Mẹ tôi sẽ gạn hỏi ... Nhưng nhất định tôi sẽ không nói cho mọi người biết cha đứa trẻ là ai , bởi vì đó là niềm hạnh phúc lớn lao và bí mật của cuộc đời tôi . Tuy nhiên sẽ có một ngày khi đứa trẻ lớn lên , tôi sẽ kể tất cả cho con tôi nghe với lời mở đầu " Ngày xửa , ngày xưa ...."
Paris 31 Janier , 2009.
Nguyễn Thị Tự Tập
Người viết : Nguyễn thị Tự Tập
Ông ấy lớn hơn tôi 30 tuổi .
Ông có đôi mắt màu xanh lơ , dịu dàng và thân ái .
Tôi là một cô gái Việt , tóc đen , mắt nhung đen .
Ông , một nhân vật quan trong , góa vợ , sống cô đơn .
Tôi, độc thân và hãy còn trinh trắng .
Tôi đến Pháp với Visa Étudiant và theo đuổi khóa trìnhNgôn ngữ học tại Paris , vừa nếm hưởng nếp sống đầy ý vị nơi kinh thành ánh sáng , vừa mơ mộng trở thành nhà dịch thuật trong lĩnh vực văn chương .
Chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên nơi nhà những người bạntrong dịp nghỉ cuối tuần ở một tỉnh miền Trung nước Pháp . Giữa mọi người , ông hiền lành , dịu dàng và lặng lẽ , duy có đôi mắt nói lên biết bao điều .
Tôi tìm thấy ở ông : một người bạn lớn tuổi , đáng kính và đáng mến .Buổi sáng ngày tôi về Paris , tình cờ ông đi ngang qua quãng trường nơi tôi đứng chờ xe bus để đi tới nhà gare . Chúng tôi nói lời từ biệt và hôn chia tay dưới cơn mưa phùn se lạnh . Nhìn bóng ông khuất sau một khúc quanh ,lòng tôi dấy lên một cảm giác xao xuyến mơ hồ và một linh cảm nào đó mà tôi không thể nào định nghĩa được vào lúc ấy .
Vài tháng sau tôi trở lại nơi đó để nghỉ hè theo lời mời của các bạn . Lần ấy , trong khu vườn rộng lớn và xinh đẹp của nhà ông , khi ông rung cành cây cho tôi nhặt những quả Mirabelle bóng vàng , thơm thơm mùi trái chín , tôi có cảm giác ông sắp hôn tôi ... Đúng thế , tôi không nhầm , ánh mắt xanh chứa chan trìu mến ấy đang thiết tha mời gọi tôi nếm hưỡng một nụ hôn tuyệt vời của định mệnh. Vâng , chúng tôi đã hôn nhau dưới những tàng cây ăn trái , trong tiếng kêu thảng thốt của một con quạ đen và trong ánh nắng rực rở thoáng qua của một buổi hoàng hôn . Dư vị của những trái Mirabelle trộn lẫn với nước bọt của ông , niềm vui chan hòa cùng nổi sợ hải , tất cả đã tạo cho tôi một cảm giác choáng váng ngất ngây ...
Thế là từ ấy chúng tôi yêu nhau dù tuổi tác cách xa , dù chủng tộc khác biệt, dù hoàn cảnh trái ngang . Chúng tôi có thói quen gặp nhau mỗi tháng một lần . Tôi đã hiến dâng và đắm mình trong thú vui tình ái mà không hề tiếc nuối hay ân hận . Tình yêu như dòng nước mát . Vâng , tôi uống tình yêu ông như uống dòng nước mát . Tình yêu dị thường ấy đã tưới mát , vun bón , làm phong phú thân xác , đời sống và cả tâm hồn tôi . Đáp lại , tôi đã khiến ông trở nên tươi trẻ hơn và hoàn toàn sinh thú . Chúng tôi cho nhau và cùng nhận ở nhau một hạnh phúc như nhau .
Thế nhưng , tôi không thể cắt ngĩa cho các bạn biết vì sao tôi không thể ở lại Pháp với ông , vì sao ông không thể đến xứ sở tôi để chúng tôi cùng nhau chung sống . Tôi cũng không thể cắt nghĩa cho bạn biết vì sao chúng tôi phải yêu nhau trong thầm lén . Thật ra , chính tôi cũng không hề đặt ra cho mình những câu hỏi tương tự như thế . Tôi không hề chờ đợi gì ở ông . Tôi chấp nhận ông như chấp nhận một đinh mệnh bí mật của đời tôi .Dĩ nhiên , câu chuyện của chúng tôi không thể dài lâu .Cuộc đời và những cấm kỵ của nó đã tách rời chúng tôi cùng lúc với khóa ngôn ngữ học của tôi kết thúc . Tôi không được phép lưu lại trên xứ sở tôi yêu ,nơi mà tôi đã để lại trái tim thiếu nữ của mình !
Cảm xúc cực độ đã chụp lấy chúng tôi trong những ngày cuối cùng . Chúng tôi không còn thấy ham muốn đắm mình trong thú yêu đương . Trên chiếc giường mà chúng tôi đã cùng trải qua những ngày hạnh phúc , ông và tôi ôm nhau không nói nên lời . Chúng tôi im lặng lắng nghe tâm hồn mình bị nhận chìm trong một nổi đau khôn xiết . Tôi tự hỏi :"Ông sẽ ra sao khi không còn có tôi bên cạnh ? Và rồi sẽ có bao nhiêu ngày thương đau dành cho tôi một khi phải xa lìa nước Pháp cùng một quãng đời hạnh phúc như một giấc mơ hoang đường ?"
Chúng tôi chia tay nhau không tiếng kêu van , không dòng nước mắt nhưng mối thương tâm vô hạn đã vò nát trái tim chúng tôi trong lặng lẽ .
Tôi rời xa nước Pháp một ngày cuối tháng 4 . Thế là mùa xuân đã trở về ! Trong khu vườn nhà ông , dọc theo bờ tường , hoa Muguet đã nở . Những cánh hoa có hình chuông nhỏ ngát hương thơm . Người ta nói rằng mùi hương ấy quyến rũ những con chim sơn ca tận cánh rừng sâu, giúp nó tìm thấy được người bạn tình . Hanh phúc thay những đôi chim có thể tìm đến với nhau mỗi năm ít nhất một lần , thế nhưng ông và tôi , chúng tôi đành phải lìa xa nhau mãi mãi .
Phòng cách ly , Phi trường Roissy , tôi chờ đợi chuyến bay sắp đưa tôi trở về Việt Nam . Tôi muốn gọi điện thoại cho ông để nói thêm lời cuối cùng nhưng tôi cố dằn lòng như bao lần trước đây tôi đã dằn lòng không cho ông biết một sự thật : " Tôi đã mang thai "
Đó là kết quả của một kết hợp diệu kỳ mặc cho cấm đoán của cuộc đời .
Nếu ông , người đàn ông mà tôi đã yêu thương một cách điên rồ , người ấy chẵng bao giờ thuộc về tôi , thì , đứa bé này nhất định thuộc về tôi . Nó sẽ có màu mắt xanh vời vợi nhớ thương và một gương mặt của tình yêu mà 2 dòng máu đam mê đã hòa trộn nên một kỷ niệm sống đời . Ôi , đứa con của tôi , nó đang là của tôi , sẽ thuộc về tôi ...
Phi cơ cất cánh , từ ô cửa kính , tôi nhìn lần cuối thành phố Paris vừa mới lên đèn ...Giả từ nước Pháp mến yêu .... 12 giờ đồng hồ nữa , tôi sẽ về đến Saigon rồi sau đó là những ngày chờ đợi sinh con . Gia đình , nhất là Mẹ tôi sẽ gạn hỏi ... Nhưng nhất định tôi sẽ không nói cho mọi người biết cha đứa trẻ là ai , bởi vì đó là niềm hạnh phúc lớn lao và bí mật của cuộc đời tôi . Tuy nhiên sẽ có một ngày khi đứa trẻ lớn lên , tôi sẽ kể tất cả cho con tôi nghe với lời mở đầu " Ngày xửa , ngày xưa ...."
Paris 31 Janier , 2009.
Nguyễn Thị Tự Tập