MẸ TIÊN
Tác Giả: Đào Tiên.
Tặng mẹ
Ngày xưa, có một ông tiều phu sống trong rừng sâu một mình. Ông mồ côi từ thuở nhỏ, nên tự tìm kế sinh nhai từ lúc ông 14 tuổi. Ngày ngày, ông đi đốn củi bán để đổi gạo và thức ăn. Ông không cần giàu sang, vui với cuộc sống đạm bạc của mình. Nhưng đôi khi, ông thấy cô đơn, muốn có người hủ hỉ. Ông thường mơ có người vợ hiền bên cạnh để chia xẻ những vui buồn.
Một hôm, sau khi làm việc mệt nhọc, ông ngồi nghỉ một chập rồi quyết định đi sâu vào rừng để xem có nơi nào hoang dã, có suối mát và thuận tiện để khai phá làm khu nhà ở cho ông. Ông đã bắt đầu đến tuổi chững chạc, muốn có nhà cửa khang trang để nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt nhọc.
Ông vừa đi vừa hát bỗng nghe tiếng người cười nói. Ngạc nhiên vì trong rừng sâu lại có tiếng người, ông núp mình sau hòn đá lớn, nhìn đến trước. Ông vui sướng thấy một giòng suối nước xanh như ngọc chảy quanh chân núi nhỏ, rợp bóng cây xanh. Ông chọn nơi này cất nhà mà ở. Chưa kịp nghĩ đến công trình đó, ông đứng sững khi trộm thấy những cô gái đẹp tuyệt trần đang tắm suối, tóc đen mướt dài phủ thân hình trắng nõn. Những cô gái đùa giỡn trong suối, cười khúc khích.
Ông mãi nhìn các cô mà quên cả thời gian và không gian. Ông ước chi lấy đươc một trong những cô gái kia làm vợ. Ông yêu hình dáng của các cô gái kia và giọng cười trong trẻo của họ. Ông nhìn vào bụi cây bên bờ suối thì thấy nhiều cặp cánh mỏng manh giấu trong bụi. Ông chợt hiểu đây là những cô Tiên xuống trần gian tắm suối, giấu cánh vào bụi cây. Tay ông run run khi ông quyết định nắm lấy một cặp cánh chạy về túp liều của ông giấu mất. Ông vội vàng quay lại bờ suối thì thấy một cô Tiên đang loay hoay tìm cánh, mặt hốt hoảng lo sợ. Thì ra những cô Tiên kia đã lấy cánh bay về trời vì về trễ thì mẹ họ sẽ la rầy.
Ông bước nhẹ lại gần cô, cất tiếng hỏi: “Nàng tìm cánh phải không?”
Nghe tiếng người nói, cô hốt hoảng quay lại, rồi núp mình vào bụi cây ven suối. Cô ngây thơ hỏi: “Ông biết cánh của ta ở đâu không? Trả lại cho ta. Ta phải về để mẹ ta lo lắng và rầy la.”
Ông mê mẩn nhìn cô Tiên lắc đầu: “Cô ở lại làm vợ tôi. Tôi yêu cô lắm. Tôi sẽ không trả cánh lại cho cô.”
Cô Tiên khóc rất nhiều và rất lâu. Nhưng rồi, không tìm được cánh, cô đành phải ở lại trong túp liều với người tiều phu. Ông ta hết lòng thương yêu cô nhưng không bao giờ đem cho cô được hạnh phúc vì hai người ở hai thế giới thật khác nhau. Ông chỉ vui với cuộc sống đạm bạc của mình, cơm ngày hai bữa, và tràn đầy hạnh phúc với người vợ đẹp tuyệt trần bên cạnh. Ông biết được tên cô là Giáng Tiên. Ông gọi tên cô mỗi ngày khi ông ngồi nghỉ trưa, mơ đến người vợ xinh đẹp của mình ở nhà đợi ông.
Yêu vợ, ông cất cho cô một ngôi nhà thật đẹp bên bờ suối. Ông đem về những loại hoa đẹp nhất ông tìm được trong rừng sâu trồng trước nhà cho cô. Ông xây cho cô một khu vườn tuyệt đẹp và đem về những con chim hót thật hay cho cô bớt buồn. Ngày ngày, cô ngồi trong khu vườn tuyệt đẹp, đau buồn nhớ đến cõi Tiên, mẹ và chị em của mình. Cô đắm mình trong sách vở để đừng thấy ngày tháng trôi qua chầm chậm trong thương nhớ và buồn tẻ.
Người tiều phu chỉ biết đắm đuối nhìn cô và xây cho cô những gì đẹp nhất ông có thể nghĩ ra. Nhưng ông không thể cho cô những buổi trò chuyện thú vị, chia xẻ những suy nghĩ sâu sắc về văn thơ. Ông không hiểu được những nhu cầu đó của Giáng Tiên.
Cô thông minh lại có giọng hát đẹp, êm và trong như ngọc. Cô thường than thở với âm điệu nhẹ nhàng của bài hát về trái Đào Tiên:
“Ta như một trái Đào Tiên
Gió thổi Đào rơi, Đào rơi
Xuống miền thế nhân, thế nhân
Đào Tiên nay đã lấm bụi trần…”
Chồng cô thường đứng lặng nghe cô hát khi ông về bất chợt lúc cô đang than thở với rừng núi. Ông không hiểu cô thật sự muốn nhắn gởi những gì nhưng ông rất thương người vợ của mình và buồn khi nghe giọng hát ngọt ngào của cô đượm sự buồn bã. Vậy là, khi ông rỗi rảnh, để làm cho vợ vui, ông đục đẽo cho cô biết bao nhiêu món đồ dùng thật xinh xắn trong nhà.
Với ngày tháng, Giáng Tiên thụ thai và sanh ra một đứa con gái thật bụ bẫm dễ thương. Cô đặt tên con là “Đào Tiên”. Đào Tiên không có cái đẹp như mơ của mẹ nhưng là cô bé rất vui, rất cứng cáp, rất xinh. Cô vui với cái vui của bất cứ người mẹ nào trên đời được chăm sóc con mình và thấy nó lớn nhanh lớn mạnh. Có con trong đời, cô không còn hát để than thân trách phận mà để ru cho con ngủ.
Với sự ra đời của Đào Tiên, cô dần dần chấp nhận cuộc sống với ông tiều phu dù rằng cô và ông vẫn ở trong hai thế giới thật khác nhau. Một ngày kia, Đào Tiên vô tình tìm được đôi cánh của mẹ. Bé đưa cho mẹ, hỏi mẹ đây là gì. Giáng Tiên nức nở khóc đeo cánh vào vai, bay vút lên trời. Đào Tiên cười nắc nẻ, vẫy tay chào mẹ và khen mẹ bay đẹp quá.
Nghe tiếng con cười, với sự ngây thơ và hạnh phúc của đứa trẻ có cuộc sống bình yên đầy tình thương, cô lau nước mắt, cười với con, bay xuống ôm con vào lòng. Cô để lại cặp cánh vào kho, nơi người tiều phu giấu nó trong nhiều năm nay. Cô dẫn con vào sân và kể cho con nghe chuyện gia đình cô trên cõi Tiên.
Đào Tiên hỏi mẹ: “Mẹ có muốn bay lên cõi Tiên không? Con tìm ra cánh cho mẹ rồi đó? Con sẽ đi theo mẹ. Dù rằng đi đến đâu, con cũng đi theo mẹ hết. Chỗ đó có sung sướng hay khổ sở, có mẹ là có con.”
Giáng Tiên ôm chầm lấy con trả lời: “Hạnh phúc của mẹ là ở đây với con và ba con. Mẹ không muốn và không cần trở về cõi Tiên đâu con.”
Từ đó, Giáng Tiên hát những bài hát vui nhộn của tuổi thơ của cô cho con nghe. Tối tối, cô đọc cho Đào Tiên những chuyện cô viết trong ngày, khi con ngủ trưa. Ông tiều phu vui sướng khi thấy vợ hài lòng với cuộc sống bên chồng con. Ông đẽo cho cô một bàn viết thật đẹp bằng gỗ mun và đặt nó bên cửa sổ của phòng ngủ để cho cô sáng tác. Cảm động trước tình yêu và sự kiên nhẫn của ông tiều phu, cô ghi lại những công thức nấu ăn của mẹ cô để nấu cho ông những món ăn ngon tuyệt trần. Vài năm sau, họ có với nhau một bé trai. Cô đặt tên con là Trường Phúc. Họ sống với nhau hạnh phúc cho đến đầu bạc răng long.
3
Tác Giả: Đào Tiên.
Tặng mẹ
Ngày xưa, có một ông tiều phu sống trong rừng sâu một mình. Ông mồ côi từ thuở nhỏ, nên tự tìm kế sinh nhai từ lúc ông 14 tuổi. Ngày ngày, ông đi đốn củi bán để đổi gạo và thức ăn. Ông không cần giàu sang, vui với cuộc sống đạm bạc của mình. Nhưng đôi khi, ông thấy cô đơn, muốn có người hủ hỉ. Ông thường mơ có người vợ hiền bên cạnh để chia xẻ những vui buồn.
Một hôm, sau khi làm việc mệt nhọc, ông ngồi nghỉ một chập rồi quyết định đi sâu vào rừng để xem có nơi nào hoang dã, có suối mát và thuận tiện để khai phá làm khu nhà ở cho ông. Ông đã bắt đầu đến tuổi chững chạc, muốn có nhà cửa khang trang để nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt nhọc.
Ông vừa đi vừa hát bỗng nghe tiếng người cười nói. Ngạc nhiên vì trong rừng sâu lại có tiếng người, ông núp mình sau hòn đá lớn, nhìn đến trước. Ông vui sướng thấy một giòng suối nước xanh như ngọc chảy quanh chân núi nhỏ, rợp bóng cây xanh. Ông chọn nơi này cất nhà mà ở. Chưa kịp nghĩ đến công trình đó, ông đứng sững khi trộm thấy những cô gái đẹp tuyệt trần đang tắm suối, tóc đen mướt dài phủ thân hình trắng nõn. Những cô gái đùa giỡn trong suối, cười khúc khích.
Ông mãi nhìn các cô mà quên cả thời gian và không gian. Ông ước chi lấy đươc một trong những cô gái kia làm vợ. Ông yêu hình dáng của các cô gái kia và giọng cười trong trẻo của họ. Ông nhìn vào bụi cây bên bờ suối thì thấy nhiều cặp cánh mỏng manh giấu trong bụi. Ông chợt hiểu đây là những cô Tiên xuống trần gian tắm suối, giấu cánh vào bụi cây. Tay ông run run khi ông quyết định nắm lấy một cặp cánh chạy về túp liều của ông giấu mất. Ông vội vàng quay lại bờ suối thì thấy một cô Tiên đang loay hoay tìm cánh, mặt hốt hoảng lo sợ. Thì ra những cô Tiên kia đã lấy cánh bay về trời vì về trễ thì mẹ họ sẽ la rầy.
Ông bước nhẹ lại gần cô, cất tiếng hỏi: “Nàng tìm cánh phải không?”
Nghe tiếng người nói, cô hốt hoảng quay lại, rồi núp mình vào bụi cây ven suối. Cô ngây thơ hỏi: “Ông biết cánh của ta ở đâu không? Trả lại cho ta. Ta phải về để mẹ ta lo lắng và rầy la.”
Ông mê mẩn nhìn cô Tiên lắc đầu: “Cô ở lại làm vợ tôi. Tôi yêu cô lắm. Tôi sẽ không trả cánh lại cho cô.”
Cô Tiên khóc rất nhiều và rất lâu. Nhưng rồi, không tìm được cánh, cô đành phải ở lại trong túp liều với người tiều phu. Ông ta hết lòng thương yêu cô nhưng không bao giờ đem cho cô được hạnh phúc vì hai người ở hai thế giới thật khác nhau. Ông chỉ vui với cuộc sống đạm bạc của mình, cơm ngày hai bữa, và tràn đầy hạnh phúc với người vợ đẹp tuyệt trần bên cạnh. Ông biết được tên cô là Giáng Tiên. Ông gọi tên cô mỗi ngày khi ông ngồi nghỉ trưa, mơ đến người vợ xinh đẹp của mình ở nhà đợi ông.
Yêu vợ, ông cất cho cô một ngôi nhà thật đẹp bên bờ suối. Ông đem về những loại hoa đẹp nhất ông tìm được trong rừng sâu trồng trước nhà cho cô. Ông xây cho cô một khu vườn tuyệt đẹp và đem về những con chim hót thật hay cho cô bớt buồn. Ngày ngày, cô ngồi trong khu vườn tuyệt đẹp, đau buồn nhớ đến cõi Tiên, mẹ và chị em của mình. Cô đắm mình trong sách vở để đừng thấy ngày tháng trôi qua chầm chậm trong thương nhớ và buồn tẻ.
Người tiều phu chỉ biết đắm đuối nhìn cô và xây cho cô những gì đẹp nhất ông có thể nghĩ ra. Nhưng ông không thể cho cô những buổi trò chuyện thú vị, chia xẻ những suy nghĩ sâu sắc về văn thơ. Ông không hiểu được những nhu cầu đó của Giáng Tiên.
Cô thông minh lại có giọng hát đẹp, êm và trong như ngọc. Cô thường than thở với âm điệu nhẹ nhàng của bài hát về trái Đào Tiên:
“Ta như một trái Đào Tiên
Gió thổi Đào rơi, Đào rơi
Xuống miền thế nhân, thế nhân
Đào Tiên nay đã lấm bụi trần…”
Chồng cô thường đứng lặng nghe cô hát khi ông về bất chợt lúc cô đang than thở với rừng núi. Ông không hiểu cô thật sự muốn nhắn gởi những gì nhưng ông rất thương người vợ của mình và buồn khi nghe giọng hát ngọt ngào của cô đượm sự buồn bã. Vậy là, khi ông rỗi rảnh, để làm cho vợ vui, ông đục đẽo cho cô biết bao nhiêu món đồ dùng thật xinh xắn trong nhà.
Với ngày tháng, Giáng Tiên thụ thai và sanh ra một đứa con gái thật bụ bẫm dễ thương. Cô đặt tên con là “Đào Tiên”. Đào Tiên không có cái đẹp như mơ của mẹ nhưng là cô bé rất vui, rất cứng cáp, rất xinh. Cô vui với cái vui của bất cứ người mẹ nào trên đời được chăm sóc con mình và thấy nó lớn nhanh lớn mạnh. Có con trong đời, cô không còn hát để than thân trách phận mà để ru cho con ngủ.
Với sự ra đời của Đào Tiên, cô dần dần chấp nhận cuộc sống với ông tiều phu dù rằng cô và ông vẫn ở trong hai thế giới thật khác nhau. Một ngày kia, Đào Tiên vô tình tìm được đôi cánh của mẹ. Bé đưa cho mẹ, hỏi mẹ đây là gì. Giáng Tiên nức nở khóc đeo cánh vào vai, bay vút lên trời. Đào Tiên cười nắc nẻ, vẫy tay chào mẹ và khen mẹ bay đẹp quá.
Nghe tiếng con cười, với sự ngây thơ và hạnh phúc của đứa trẻ có cuộc sống bình yên đầy tình thương, cô lau nước mắt, cười với con, bay xuống ôm con vào lòng. Cô để lại cặp cánh vào kho, nơi người tiều phu giấu nó trong nhiều năm nay. Cô dẫn con vào sân và kể cho con nghe chuyện gia đình cô trên cõi Tiên.
Đào Tiên hỏi mẹ: “Mẹ có muốn bay lên cõi Tiên không? Con tìm ra cánh cho mẹ rồi đó? Con sẽ đi theo mẹ. Dù rằng đi đến đâu, con cũng đi theo mẹ hết. Chỗ đó có sung sướng hay khổ sở, có mẹ là có con.”
Giáng Tiên ôm chầm lấy con trả lời: “Hạnh phúc của mẹ là ở đây với con và ba con. Mẹ không muốn và không cần trở về cõi Tiên đâu con.”
Từ đó, Giáng Tiên hát những bài hát vui nhộn của tuổi thơ của cô cho con nghe. Tối tối, cô đọc cho Đào Tiên những chuyện cô viết trong ngày, khi con ngủ trưa. Ông tiều phu vui sướng khi thấy vợ hài lòng với cuộc sống bên chồng con. Ông đẽo cho cô một bàn viết thật đẹp bằng gỗ mun và đặt nó bên cửa sổ của phòng ngủ để cho cô sáng tác. Cảm động trước tình yêu và sự kiên nhẫn của ông tiều phu, cô ghi lại những công thức nấu ăn của mẹ cô để nấu cho ông những món ăn ngon tuyệt trần. Vài năm sau, họ có với nhau một bé trai. Cô đặt tên con là Trường Phúc. Họ sống với nhau hạnh phúc cho đến đầu bạc răng long.
3